1.Sáng sớm hôm sau, tôi và Thánh Y Đằng ăn xong bữa sáng, rồi một trước một sau đi đón xe buýt.
Thật may là trên tuyến buýt 159 hôm nay đặc biệt ít người. Nhìn gương mặt phúng phình của Thánh Y Đằng bên cạnh, tôi bất giác nhớ lại chuyện tối qua, gương mặt thoáng ửng đỏ. Thực ra cái gã này cho dù là lớn hay nhỏ, trông đều rất đẹp trai.
-Bà thím, xuống xe rồi.
Tôi cảm giác có một bàn tay nhỏ vỗ lên mặt mình.
Lại gọi tôi là bà thím? Hừ, tạm thời không chấp, tôi vươn vai, lau nước dãi bên khóe miệng, theo sau lưng hắn chuẩn bị xuống xe.
Trượt...
Không cẩn thận, lại đang ngái ngủ nên tôi hụt chân, ngã xuống bậc của xe buýt.
Chết rồi! Lần này chân tôi chắc chắn sẽ bị trẹo, á á á!
Ấy?
Không bị ngã, cũng không bị trẹo chân, tôi chỉ đang đứng với tư thế nghiêng 45 độ, đùi tôi hình như bị cái gì đó giữ lại.
-Cô không thể bớt gây phiền phức cho tôi được hả? - Bên cạnh tôi vang lên tiếng thở dài.
Cúi đầu, tôi thấy một đôi mắt màu hổ phách đang nhìn mình. Sau 10 giây khựng lại, một cái tát bay về phía hắn.
-Khốn nạn, tay của anh đặt vào đâu thế hả?
Trên gương mặt nhỏ trắng ngần của gã tiểu quỷ lập tức xuất hiện vết ngón tay đỏ lựng, gương mặt hắn tối sầm lại, hắn giận dữ lao về phía trước, không thèm nhìn tôi một cái.
-Tôi xin lỗi, ai bảo anh đặt tay lên đùi tôi? Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-thuoc-ma-thuat-cua-tinh-yeu/3087165/chuong-4-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.