Sau khi Cố Cẩm đã ngủ, Viễn Tước mới bước ra khỏi phòng bệnh, anh xoa xoa hai bên thái dương, ngồi xuống dãy ghế suy nghĩ.
" Kẻ nào lại to gan đến như vậy, ở Viễn Khê cũng có thể ra tay?"
Viễn Tước nhanh chóng gọi Thời Túc tới dặn dò.
" Tập hợp những người làm ở Viễn Khê, tôi muốn hỏi từng người bọn họ. Tôi không tin là tôi không thể tìm được kẻ đứng đằng sau "
" Dạ vâng"
Sau khi Thời Túc, Viễn Tước sai người đi sắp xếp người chăm sóc cho Cố Cẩm, sau đó liền rời đi. Cố Cẩm nằm bên trong phòng lúc này hai mắt đang nhắm liền mở lên, miệng cười giảo hoạt, với tay lấy chiếc điện thoại ở trên bàn gọi đến một số lạ, đầu dây bên kia vừa bắt máy không cần đợi đối phương trả lời liền nói.
" Viễn Tước đang trở về Viễn Khê, liệu mà làm cho tốt vào, tùy cơ ứng biến. Nếu không… biết hậu quả rồi đấy "
Đối phương trả lời lại, Cố Cẩm mới yên tâm kết thúc cuộc gọi, sau đó cậu ta rất cẩn thận xóa số điện thoại rồi đặt nó lại trên bàn, nằm xuống giường rồi cười thành tiếng, cười một cách điên dại.
" Vân Hạ, để tao xem mày sẽ giải thích như thế nào đây, cho dù mày có giải thích như thế nào thì Tước sẽ tin mày sao, không đâu tao hiểu anh ấy còn hơn mày hiểu anh ấy nữa"
"Ôi tao thật muốn ở đó để xem khuôn mặt sợ hãi của mày, thật không thể tưởng tượng được "
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-thieu-moi-anh-tranh-ra/3355547/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.