Cố Cẩm lén đưa mắt nhìn Viễn Tước đang đuổi cô thư ký trong lòng không khỏi cười thầm. Mặc dù đã xa nhau nhiều năm, nhưng có thể khẳng định được Viễn Tước vẫn luôn rất quan tâm cậu. Cố Cẩm liền dùng giọng nói ngọt ngào cùng với ủy khuất thành công khiến Viễn Tước có chút đau lòng.
" Tước, em không sao, chỉ là một vết thương nhỏ "
Nghe được tiếng bước chân, Viễn Tước xoay người nhanh chóng nhận lấy đá từ Thời Túc chườm lên bàn tay đang sưng đỏ của Cố Cẩm, giọng nói nhẹ nhàng.
" Em bây giờ là nghệ sĩ đàn piano... Nếu tay bị thương sao em có thể đánh đàn được. Còn nói nghệ sĩ đánh đàn quý trọng nhất chính là đôi bàn tay "
Cho rằng đây cũng có một phần lỗi do anh vì tuyển một người vụng về làm việc nên mới dẫn tới Cố Cẩm bị thương. Chườm đá xong, anh quay lại dặn dò Thời Túc một chút việc, sau đó quay sang nói với Cố Cẩm.
" Anh vừa bảo Thời Túc đi lấy loại thuốc tốt nhất cho em. Em về nhà nhớ phải dùng thường xuyên "
Cố Cẩm cười tươi gật đầu.
" Được "
Nhìn đồng hồ trên tay, anh đi đến bàn làm việc gọi vào điện thoại bàn dặn dò thư ký một vài chuyện, lấy chiếc áo khoác lên người, sau đó đi tới trước mặt Cố Cẩm.
" Chúng ta đi ăn thôi "
Viễn Tước đi phía trước, Cố Cẩm cũng nhanh chóng bước đi theo sau. Thời Túc lái xe chở hai người đến một nhà hàng Nhật Bản. Sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-thieu-moi-anh-tranh-ra/2980394/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.