Văn Đình nhìn đến ánh mắt khó xử của Vân Hạ, lại nhìn đến ánh mắt sắc bén của Viễn Tước vẫn đang nhìn cậu ta, bị dọa sợ cuối cùng cũng chịu rời đi.
Vân Hạ thấy người đã đi cậu cũng thở phào, xoay người nhìn thấy Viễn Tước vẫn đang dùng đôi mắt sắc bén nhìn cậu. Cậu liền tránh né ánh mắt đó, không dám nhìn thẳng cười nói.
'' Chúng... chúng ta về thôi ''
Viễn Tước không nói gì, xoay người bỏ đi trước, Vân Hạ thở dài theo sau. Cả hai ngồi trên xe, không ai mở miệng nói, không khí im lặng bao trùm, khiến người ta muốn nghẹt thở đến nơi.
Thời Túc thấy bầu không khí im lặng đến đáng sợ, chỉ dám liếc nhìn vào kính chiếu hậu quan sát tình hình, liền nghe được giọng nói trầm lạnh.
'' Tập trung lái xe đi ''
Thời Túc không tiếp tục nhìn nữa, mắt nhìn thẳng phía trước, tập trung lái xe, thở dài.
" Dạo này tâm trạng Viễn thiếu thay đổi thật thất thường, đều có liên quan đến cậu Vân... "
Vân Hạ cũng không nói gì ngồi dựa vào ghế nhìn cảnh vật qua cửa xe, trong lòng thầm than " Aaa... đói bụng quá đi "
Một tiếng ọt ọt vang lên phá vỡ bầu không khí im lặng, Vân Hạ có chút xấu hổ lấy tay che đi phần bụng. Lúc này, Viễn Tước mới chịu để ý tới nhìn cậu liền nói.
'' Vẫn chưa ăn? ''
Vân Hạ vội gật đầu. Viễn Tước liền nhìn Thời Túc đang lái xe.
'' Đến nhà hàng gần đây đi "
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-thieu-moi-anh-tranh-ra/2980382/chuong-22.html