“Vốn dĩ…”
Trần Nhiệm Viễn không hề liếc nhìn Tiểu Mạc lấy một lần, chỉ đứng trước mặt cô, thong thả cất lời.
“Vốn dĩ định gọi Quách Hạo đến đón anh, nhưng điện thoại đột nhiên hiện lên thông báo, nói rằng trời có thể sẽ mưa to.” Trần Nhiệm Viễn ngẩng đầu, có phần vô tội nhìn lên trời.
Lộc Lộ cũng thuận theo lời anh mà ngước lên.
Bây giờ là ba bốn giờ chiều, giữa bầu trời quang đãng, gió nhẹ thổi bốn phương.
Nhưng…
Làm gì có dấu hiệu nào cho thấy trời sắp mưa chứ.
Lại nghe thấy giọng nói của Trần Nhiệm Viễn vang lên lần nữa, anh cúi mắt nhìn Lộc Lộ, khóe môi nở một nụ cười nhàn nhạt, giọng điệu dịu dàng quyến luyến “Cho nên, anh nghĩ trong ngày mưa to, em vẫn nên có một tài xế thì sẽ tốt hơn.”
Anh nắm lấy tay cô, lại bước đến gần cô thêm một bước.
Hơi thở của anh truyền đến.
Đôi mày rậm khẽ nhướng lên của anh dường như đang nói rõ cho Lộc Lộ biết, lời nói của anh nửa thật nửa giả.
Thế nhưng, cô đành bất lực, chỉ nói: “Vậy thì cảm ơn anh.”
Nụ cười trên mặt anh càng sâu hơn “Không cần khách sáo, Tiểu Lộ.”
Thái độ và lời nói thân mật của họ.
Cả một Trần tổng dịu dàng lấy lòng người khác như thế này cũng là lần đầu tiên được thấy.
Cho nên, Trần tổng và chị Lộ…
Trong lúc Tiểu Mạc còn đang ngẩn ngơ, Trần Nhiệm Viễn trước mặt đã kéo Lộc Lộ định rời đi.
Cô ấy không nhịn được mà lên tiếng “Chị Lộ…”
Bước chân Lộc Lộ khựng lại, cô quay đầu mỉm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-son-me-loc-nhan-gian-phu-ba/5197060/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.