Trần Nhiệm Viễn rất ít khi rơi vào cảm xúc bối rối bất lực thế này.
Ở Yến Thành bị người khác bắt nạt thì sẽ đánh trả lại.
Khi bị Trần Từ và người khác xem thường, anh sẽ nỗ lực làm việc, vì anh có thể cảm nhận rõ ràng rằng mình có thể làm được.
Sau khi mẹ qua đời, dù đau buồn thương tâm, nhưng anh biết con đường sau này của mình phải đi như thế nào.
Những ngày bị Lộc Lộ chia tay, anh vẫn có thể gắng gượng, dựa vào rượu và công việc để tê liệt bản thân.
Anh từng có thể nghĩ rằng, chuyện đã qua thì cứ cho qua, dù có khó chịu đến mấy, anh cũng sẽ không quá dây dưa.
Chỉ là lúc này, nhìn cô khóc một cách tủi thân và lặng lẽ như vậy trước mặt mình, một góc sâu trong tim anh, âm ỉ đau đớn.
Đây là lần đầu tiên anh cảm nhận sâu sắc rằng, hóa ra khi nhìn cô rơi lệ, trái tim mình cũng sẽ rơi lệ cùng cô.
Cơn đau trong tim anh bắt đầu dâng lên một cách sâu sắc và rõ ràng hơn bất kỳ lần nào trước đây.
Những giọt nước mắt câm lặng đó.
Là một cơn mưa lớn mà anh không cách nào ngăn lại.
Còn lời buộc tội của cô, là một lưỡi dao sắc bén cắt đứt yết hầu, anh mấp máy môi, nhưng cổ họng đã khản đặc, không thể thốt ra bất kỳ âm thanh nào.
Phải giải thích với cô thế nào đây?
Phải chứng minh với cô thế nào đây?
Phải nói ra sao đây….
Anh không biết.
Trước đây anh cảm thấy Lộc Lộ có lỗi với anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-son-me-loc-nhan-gian-phu-ba/5197048/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.