Có lẽ vì là ban đêm, tài xế lái xe rất nhanh.
Tắc đường bắt đầu khi xe rẽ vào đường Ngu Viên.
Xe di chuyển chậm chạp, Lộc Lộ nhìn ra ngoài cửa sổ, các cửa hàng trên phố rực rỡ ánh đèn cam và đỏ.
Dưới ánh trăng, người người qua lại dưới hàng cây ngô đồng, đi thành từng nhóm hai ba người.
Đây là một đoạn đường trung tâm ở khu Tây của Nam Thành, náo nhiệt và sầm uất là điều cơ bản nhất.
Trong hai năm ở Nam Thành, đây là lần đầu tiên Lộc Lộ đi lại con đường này.
“Tiểu Lộ, nghe nói bên đường Ngu Viên mới mở một quán cà phê mới, có muốn đi check-in cùng nhau không?”
……
“Viện mỹ thuật mới mở ở đường Ngu Viên đó, có muốn qua đó chụp ảnh không?”
…..
“Chị Lộ, hoạt động hôm nay ở đường Ngu Viên, chị có qua không?”
…..
Cô luôn vô tình nhận được những lời mời này, như một lời nguyền, làm thế nào cũng không thoát ra được.
Nhưng cô vẫn theo phản xạ mà từ chối một cách né tránh.
Trong nhận thức của cô, chỉ cần không chạm đến quá khứ, thì tất cả rồi sẽ qua đi.
Còn hiện tại, chuyện dọn nhà là do Trần Nhiệm Viễn chủ động đề xuất, đối với cô, cô không có lý do gì để từ chối.
Anh xử lý mọi thứ, cô bị động chấp nhận.
Khi xe đến nơi, Lộc Lộ xuống xe đứng ngẩn ngơ một lúc lâu, rồi mới dựa vào trí nhớ mà đi vào trong.
Một vài cảnh tượng quen thuộc lại một lần nữa trải ra trước mắt Lộc Lộ. Sự ấm áp và những cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-son-me-loc-nhan-gian-phu-ba/5197038/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.