“Trần tổng, đến nơi rồi.”
Xe dừng lại hẳn, giọng của Quách Hạo không lớn, anh nghiêng đầu qua có thể thấy Trần Nhiệm Viễn đang nằm ở ghế sau đã nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hàng mày của Trần Nhiệm Viễn khẽ nhíu lại, rồi từ từ mở mắt ra, anh nhướng cặp mắt có phần nặng trĩu, cố gắng vực dậy tinh thần, phát ra một tiếng “ừm” đơn giản từ cổ họng xem như đáp lời.
Rõ ràng đã gần đến rạng sáng, bên ngoài tòa nhà trụ sở chính cao hơn hai mươi tầng của Trần thị vẫn có vài tầng đèn đuốc sáng trưng, đang chờ đợi Trần Nhiệm Viễn.
Anh đứng bên ngoài xe, day day giữa hai đầu lông mày, rồi nhanh chân bước vào trong Trần thị.
Quách Hạo cũng chạy lon ton theo sau, nhìn bóng lưng của Trần Nhiệm Viễn rồi lại nghĩ đến dáng vẻ mệt mỏi của anh trong xe, anh ta không khỏi nhớ lại cảnh tượng lần đầu gặp mặt Trần Nhiệm Viễn.
Phòng nhân sự của tập đoàn Trần thị nói với anh ta, vòng phỏng vấn cuối cùng là với người nắm quyền của Trần thị này.
Trước khi đến, anh ta đã điều tra lý lịch và chuẩn bị đầy đủ, dù là trên các tạp chí tài chính kinh tế hay trong các bài báo của giới giải trí, anh đều mang một dáng vẻ lạnh lùng thờ ơ.
Quách Hạo rất ít khi thấy ảnh cười của Trần Nhiệm Viễn.
Cũng rất ít khi thấy ảnh Trần Nhiệm Viễn thực sự mỏi mệt.
Thế nhưng, lần đầu tiên gặp Trần Nhiệm Viễn, quầng thâm mắt cùng với ria mép lún phún xanh lại nổi bật một cách lạ thường trên gương mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-son-me-loc-nhan-gian-phu-ba/5197031/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.