Nhà hát lớn mới xây tuy nằm ở phía đông Nam Thành nhưng vẫn còn khá xa trường Đại học Nam Phu.
Buổi biểu diễn diễn ra vào buổi chiều nên buổi trưa họ đã đến nơi.
Giữa buổi chiều cuối hạ oi ả và phiền muộn, Lộc Lộ và nhóm của mình ăn trưa qua loa tại một nhà hàng bên ngoài 【Nhà hát lớn Nam Thành】 rồi đi bộ đến nhà hát.
Hai bên đường trồng đầy cây long não, cao lớn và rợp bóng mát.
Những đôi ba nam nữ sinh viên trẻ trung đi lại dưới hàng cây, gương mặt ai nấy đều tràn đầy sắc màu của tuổi trẻ. Họ đi trên vỉa hè rộng lớn, cười đùa, vui vẻ.
“Lộc Lộ, cậu có căng thẳng không?”
Phương Thi Vận đến bên cạnh Lộc Lộ hỏi.
“Một chút.” Lộc Lộ nói nhỏ.
“Không sao đâu. Tớ tin ở cậu.” Phương Thi Vận đưa tay ra, nắm lấy tay Lộc Lộ, rồi lại từ trong túi lấy ra một viên kẹo đưa cho cô: “Cho cậu này, kẹo sữa thỏ trắng Đại Bạch, ăn một viên sẽ bớt căng thẳng thôi.”
Lộc Lộ mỉm cười nhận lấy.
Vì lát nữa phải trang điểm nên bây giờ Lộc Lộ vẫn để mặt mộc, gương mặt trắng trẻo kết hợp với màu áo thuần khiết trông có chút nhợt nhạt.
Tuy chỉ cười nhẹ một cái nhưng lại khiến người ta bất giác nảy sinh vài phần yêu mến.
Trên đường, một chiếc xe Mercedes dừng lại vì đèn đỏ.
Trần Nhiệm Viễn ngồi trong xe, tiện tay lướt xem điện thoại cá nhân, thấy vẫn không có động tĩnh gì, anh có chút bực bội ném đi.
Khi tùy ý nhìn ra ngoài qua cửa sổ xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-son-me-loc-nhan-gian-phu-ba/5196987/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.