Trải qua một đêm dày vò, Sở Tử Ngôn mệt mỏi trải qua giấc ngủ không mộng mị đến giữa trưa ngày hôm sau, cũng không hề biết đêm qua sau khi nàng thiếp đi Ngân Phách rời khỏi phòng khi nào. Sở Tử Ngôn lười biếng bước xuống giường tay trái đấm nhẹ vào vai phải, xoay xoay thắt lưng thư giãn gân cốt, cả người đều đau nhức ê ẩm đến khó chịu. Đột nhiên, trên Càn Khôn chỉ xuất hiện một luồng sáng trắng, Sở Tử Ngôn cười cười trở lại giường ngồi xếp bằng động linh lực mang Tiểu Mao ra ngoài, nó vừa ra khỏi liền ầm ĩ không thôi.
-“Cái nơi quái quỷ gì lại nóng như thế”. Tiểu Mao ai oán lớn tiếng, ở bên trong Càn Khôn chỉ ngày ngày tu luyện đến phát ngáy mới dùng yêu lực của mình thông qua bên ngoài liên lạc với Sở Tử Ngôn nhắn nhủ nàng mang nó ra ngoài đổi gió, ai lại biết được bên ngoài thời tiết lại nóng bức khó chịu như vậy, nếu biết sớm nó thà ngốc trong Càn Khôn chỉ cho tới khi tu luyện tới trình độ bỏ qua sự khắc nghiệt của thiên nhiên.
-“Cũng do ngươi muốn ra ngoài, lại muốn trách ta”. Sở Tử Ngôn giả bộ hờn dỗi liền khiến Tiểu Mao lập tức thay đổi khẩu khí chân chó đi theo vuốt ve.
-“Hôm qua trải qua kỳ hạn không sơ suất gì chứ?”. Tiểu Mao chợt nhớ đến liền hỏi, thật tình khẩn trương chờ đợi đáp án của Sở Tử Ngôn, nàng rùng mình hồi tưởng hôm qua trải qua kỳ hạn suýt chút nữa dâng cái mạng nhỏ cho Diêm vương, đã ăn không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-sinh-truyen-ky/2024178/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.