-“Phách ca ca, ngươi đã trở lại, Nhã nhi thật sự rất nhớ ngươi”. Người chưa thấy, giọng nói uyển chuyển như nước đưa đẩy truyền tới làm bủn rủn không biết bao nhiêu trái tim nam tử trẻ tuổi trong đại điện. Phượng Bắc Nhã vừa nghe ngóng tin tức biết được Ngân Phách trở lại liền thúc giục tỳ nữ thân cận Bối nhi nhanh chóng trang điểm thay y phục xong xuôi liền nhanh chóng tiến tới đại điện. Qua bao nhiêu năm xa cách, Phượng Bắc Nhã thật có chút khẩn trương, không biết liệu Ngân Phách có nhớ nàng như nàng nhớ hắn hay không? Cho nên vừa nhìn thấy đại môn đại điện liền không tự chủ mở miệng lên tiếng liền ngay lập tức hối hận bản thân thật sốt ruột quên mất lễ tiết. Sau đó liền nhìn thấy một nữ nhân dung mạo như hoa, xinh đẹp hàm súc đi đến, hồng y nữ tử nhẹ nhàng cử động môi hồng răng trắng cười một cái làm tâm hồn những thiếu niên lâng lâng xao động. Sở Tử Ngôn thầm đánh giá trong lòng, aizzz nữ nhân yêu tộc đều là mỹ nhân, bộ dáng trẻ con của nàng như thế nào sánh được, nhưng nàng lại không biết chỉ có nàng mới có sức quyến rũ hấp dẫn Ngân Phách, còn lại đều bằng không. Ngân Phách nhìn cũng chẳng thèm nhìn, chú mục gắp thức ăn cho vào chén Sở Tử Ngôn, hắn vẫn cảm thấy nàng vẫn còn rất gầy. Phượng Bắc Nhã bước vào trung tâm đại điện liền đưa mắt si mê nhìn chằm chằm Ngân Phách sau khi nhìn thấy hành động ân cần của hắn đối với Sở Tử Ngôn liền nhíu chặt mày,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-sinh-truyen-ky/2024171/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.