Khi cửa phòng làm việc của Tổng giám đốc đã đóng lại, Triển Chiêu như thể mới vừa trong cơn chấn động bình tĩnh lại.
“Triển Chiêu, sao cậu lại ngẩn người ra rồi?” Bạch Ngọc Đường nhăn mày, nắm tay của Triển Chiêu kéo nhẹ.
“Có phải là do thái độ của bọn đại ca làm cậu tức giận không? Cậu không cần phải để ý tới bọn họ, từ khi tôi còn nhỏ đã luôn như vậy rồi, bọn họ lúc nào cũng muốn bảo bọc tôi, so với anh trai ruột còn có phần quan tâm hơn nữa. Bọn họ đều là người tốt cả, sau này cậu sẽ biết thôi.”
Triển Chiêu lắc đầu, nói rằng: “Tôi không giận bọn họ. Ngọc Đường, anh có chú ý đến người vừa vào trong đó không?”
“Người nào?” Bạch Ngọc Đường sửng sốt.
“Chính là người bước vào khi chúng ta vừa ra khỏi phòng làm việc đó.”
“A, vừa nãy lúc thư ký Trương gọi điện cậu không để ý nhỉ? Hình như là đại diện của tập đoàn Thiên Hữu cái gì đó, đến bàn chuyện làm ăn. Sao vậy? Người đó có vấn đề gì?”
Bạch Ngọc Đường phát hiện ra Triển Chiêu có vẻ hơi bất thường, dưới tình huống bình thường, Triển Chiêu sẽ không nảy sinh hứng thú với một người xa lạ, vị đại diện Thiên Hữu này có điều gì đặc biệt sao? Chẳng lẽ có liên quan đến ký ức đã mất của Triển Chiêu? Nghĩ đến khả năng này, ánh mắt của Bạch Ngọc Đường sáng lên.
“Triển Chiêu, cậu nhận ra người kia sao?”
Triển Chiêu chau mày, nhẹ lắc đầu.
“Không biết, chỉ là có cảm giác quen mặt.”
“Quen mặt?” Thanh âm của Bạch Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-phuong/95565/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.