Hiện tại, đã có một người mà cậu hoàn toàn tin tưởng chỉ dẫn cho cậu, Triển Chiêu không cần hơn một tháng, đã có thể tự mình đối mặt với thế giới bên ngoài. Ít nhất thì, trong những thời điểm Bạch Ngọc Đường có việc không ở bên cạnh cậu, cũng có thể yên tâm để Triển Chiêu một mình rời khỏi nhà.
—
Trở về Hãm Không, Bạch Ngọc Đường lên thẳng trên lầu hai, đi tới trước cửa phòng Triển Chiêu. Đưa tay đẩy nhẹ, cửa không mở. Bạch Ngọc Đường cau mày, bình thường từ trước đến nay Triển Chiêu vẫn không khóa cửa, nhưng bây giờ cửa phòng cậu đang khóa như thế này là để đề phòng ai vậy? Vừa nghĩa tới người cần đề phòng này chính là mình, trong lòng lập tức khó chịu, tâm tình vui vẻ vốn có suốt trên đường trở về cũng lập tức lạnh xuống. Triển Chiêu, cậu không tin tưởng tôi sao? Không lẽ cậu thà rằng mỗi đêm đều gặp ác mộng cũng không muốn để tôi đến giúp đỡ cậu?
Hít một hơi thật sâu, Bạch Ngọc Đường buộc mình phải tỉnh táo lại, giơ tay lên gõ cửa.
Triển Chiêu kỳ thực đã sớm nghe thấy người tới trước cửa, cũng nhận ra người đó là ai, quá quen thuộc rồi, cho dù muốn giả vờ như không phát hiện ra cũng không thể được.
Mở cửa, Triển Chiêu cười ôn hòa, nhẹ nhàng nói: “Ngọc Đường, không phải ở công ty anh có chuyện cần phải xử lý sao? Thế nào lại về sớm như vậy?”
Bạch Ngọc Đường nhìn vẻ mặt tươi cười của cậu, vẫn là nét ôn nhu không khác ngày thường, thế nhưng chẳng biết vì sao, sau khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-phuong/95563/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.