Triển Chiêu bị ý nghĩ này hù dọa, tử vong, chuyển thế, không có ký ức của kiếp trước, tất cả đều không đáng sợ. Thế nhưng ta bỏ lỡ thời gian gần nghìn năm, như vậy Ngọc Đường đang ở nơi nào, vậy hơn chín trăm năm này, hắn trải qua luân hồi, lẽ nào cũng không có Triển Chiêu tồn tại?
—
Một năm sau.
“Triển Chiêu, hôm nay đông khách không?”
Đinh Nguyệt Hoa mặc một cái váy liền màu lục nhạt, mái tóc quăn mềm xõa tung trên vai, xuất hiện trước quầy rượu ở quán bar “Hãm Không”, vẻ mặt tươi cười, nhìn người thanh niên áo lam chờ đợi.
“Cũng được, hôm nay chị làm việc tốt không?”
Triển Chiêu mỉm cười cầm lấy túi giấy trong tay Đinh Nguyệt Hoa, tiện tay cất xuống dưới quầy gỗ.
“Ừ, bệnh viện hôm nay khá thoải mái.”
Đánh giá vẻ mặt mỉm cười ôn hòa của người thanh niên này, Đinh Nguyệt Hoa không khỏi khẽ lắc đầu, do dự một chút, rốt cuộc lên tiếng.
“Triển Chiêu, tôi vẫn muốn hỏi cậu, vì sao thời gian trôi qua lâu như vậy rồi, vẫn chưa từng thấy cậu đi ra ngoài một chút? Cứ mãi buồn bực ở trong quán cũng không phải cách hay đâu.”
“Sao nào, hiện tại mọi người yên tâm để tôi ra khỏi cửa sao?
Triễn Chiêu nhíu mày thật nhẹ, bên mép kéo ra một nụ cười nhàn nhạt.
“Ha ha,” Đinh Nguyệt Hoa hồi tưởng lại những ngày Triển Chiêu vừa mới đến, không thể không cười thành tiếng.
Triển Chiêu, đến từ Đại Tống hơn chín trăm năm trước, không biết mình tới bằng cách nào, cũng không biết trở lại làm sao, vào một buổi chiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-phuong/95551/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.