“Sao thế, thoáng cái sinh ra nhiều người nhà như vậy không thích ứng kịp sao?”
Triển Chiêu lắc đầu, mỉm cười nhìn Bạch Ngọc Đường.
“Ngọc Đường, mọi người vốn dĩ chính là người nhà của tôi.”
—
Trước khi thôi miên kết thúc, Công Tôn Sách chiếu theo quy định, hủy bỏ ám chỉ đã đặt trên Triển Chiêu, cho nên Triển Chiêu cũng không biết nội dung trong bản báo cáo kia. Chính mình rốt cuộc trong thời gian bị thôi miên đã nói những gì, lại làm những gì, cậu hoàn toàn không biết gì cả. Thế nhưng cậu đã được thông qua, người phụ trách cơ quan chấp pháp tối cao thành phố D đã tiếp nhận vị thị dân mới này rồi.
Bất quá hoan nghênh là hoan nghênh, cụ thể tiếp tục cư trú ở D thành như thế nào vẫn là một vấn đề phiền phức khác. Triển Chiêu không có nhà riêng, cho nên hộ khẩu chỉ có thể đưa vào người tiếp nhận cậu.
“Chuyển vào hộ khẩu nhà tôi.”
Bạch Ngọc Đường ngay khi nghe về vấn đề này, lập tức cướp lời nói trước.
Đinh Nguyệt Hoa liếc hắn trắng mắt, biểu tình là một dạng không thể chịu nổi.
“Vị lão huynh này, xin hỏi ngài có hộ khẩu thường trú sao?” Chính mình còn đang ở trong quán rượu nhà người ta đây, làm sao có nhà để cậu ấy ở chứ hả.
“Lẽ nào hộ khẩu cư trú của Triển Chiêu phải viết thành địa chỉ của một quán bar sao?”
Bạch Ngọc Đường giật mình, quên mất mình bây giờ căn bản không có nơi ở cố định, mặc dù lớn lên ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-phuong/2152158/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.