“Triển Chiêu, tôi yêu cậu.”
Mặc kệ qua bao nhiêu năm, yêu chính là yêu, Bạch Ngọc Đường yêu Triển Chiêu, thiên kinh địa nghĩa.
—
Bạch Ngọc Đường chạy ra khỏi Hãm Không, trong lòng cũng có chút trống rỗng, không biết phải đi đâu, ngẫm lại đem Triển Chiêu ném cho Đinh Nguyệt Hoa, cũng không biết có ổn chưa. Vạn nhất cậu ấy lại phát điên không biết nha đầu kia có đủ khả năng trấn an cậu hay không. Bất quá hình như Triển Chiêu chưa từng phát điên ở trước mặt bất cứ ai ngoài mình, Bạch Ngọc Đường cười khổ một cái, nếu cứ tiếp tục như thế này, mình cũng rất nhanh trở nên bất bình thường. (Chú cút đi, đã bỏ em chạy mất còn dám mắng em điên, không giao em cho chú nữa ợ__ợ)
Nhớ lúc xế chiều đại ca có đánh tới một cuộc điện thoại bảo mình quay về công ty một chuyến, nói gì thì nói hiện tại tâm trạng hỗn loạn, không muốn quay về Hãm Không, vậy đi thăm bên kia đi.
Lúc đến Bạch thị trời đã không còn sớm, đã qua khỏi giờ tan sở được một lúc. Lô Phương không có mặt, nhưng Hàn Chương và Tương Bình vẫn còn đang chộn rộn cái gì đó trong phòng làm việc của Tổng Giám đốc.
“A? Không phải là Tổng giám đốc của tập đoàn chúng ta đây sao?” Tương Bình cười nói, “Sao hôm nay rảnh rỗi tới công ty tuần tra thế?”
Trong lòng Bạch Ngọc Đường hiện đang loạn thành một đoàn, căn bản không có tâm tình đùa giỡn với tứ ca, đi tới bên cạnh ghế salon, nhanh chóng ngồi xuống, hai mắt nhắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-phuong/2152147/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.