Chương trước
Chương sau
Cả người Lưu Quang nóng lên, trí não đã sớm bị khoái cảm cường liệt chiếm cứ, vốn không hiểu nổi hắn nói gì, chỉ thấy từ eo trở xuống tê dại đi, trước mắt xuất hiện ánh sáng chói mắt.

Khi sắp đạt tới đỉnh, lại nghe Đàm U hừ lạnh, ghì chặt lấy eo hắn, ghé vào lỗ tai cậu thì thầm một câu chú ngữ.

Trong nháy mắt, ánh sáng ngũ sắc như nổ tung trước mắt, thân thể cảm thấy như bị xé thành vô số mảnh nhỏ.

Nhưng rất nhanh đã khôi phục, thần trí tan rã dần trở về, người ấm áp như được nước biển vây lấy, suy nghĩ càng mơ hồ, không hề thấy chút đau đớn nào.

Lưu Quang không biết chuyện gì vừa xảy ra, chỉ cảm thấy mệt mỏi.

Khi Đàm U rời khỏi thân thể mình, câu không biết sức lực đi đâu cả, tay chân tê dại mềm nhũn, một chút cũng không muốn cử động. Đúng, không phải là không thể cử động, mà là thân thể mềm nhũn, không muốn động.

Đây là thuật thải bổ sao?

Không có đau đớn như tưởng tượng.

Chỉ là không biết… liệu có thể chữa vết thương của Đàm U không?

Lưu Quang vừa nghĩ, vừa mở to mắt, liếc về phía Đàm U.

Đàm U không thích cậu nhìn thẳng hắn, lập tức phất tay, giọng lạnh lùng, mang theo ý trào phúng: “Thân thể ngươi nát thành như thế, e là chơi vài lần thì hỏng, thật không đáng.”

Nghe thế, bả vai Lưu Quang run lên, cuối cùng giãy dụa ngồi dậy. Mắt cậu lại ướt nước, tuy vô cùng mệt mỏi nhưng vẫn nâng đầu, cẩn thận liếm ngón tay Đàm U.

Cậu không quen làm chuyện lấy lòng người khác như vậy, vẻ mặt cứng nhắc, cử động cũng cứng nhắc, nhưng trong mắt lấp lánh những tia sáng nhỏ, khiến người ta mềm lòng.

Đàm U thấy khó chịu không thôi, lắc lắc tay, quay đầu nhặt quần áo rơi trên đất.

Lưu Quang nhìn chằm chằm vào hắn, hơi hoảng hốt, liền ngã từ trên bàn xuống tạo thành âm thanh dữ dội. Trên người cậu đầy dấu vết xanh tím, nơi giữa hai chân chảy ra dịch trắng lẫn đỏ, trong thảm hại vô cùng.

Nhưng Đàm U không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn, thản nhiên mặc quần áo bước ra cửa.

Lưu Quang thấy bóng hắn càng lúc càng xa, ngực thắt lại, không phải là đau xé ruột gan, nhưng liên miên không dứt, không thể nào chịu được.

Rõ ràng quần áo cởi ra ở ngay trước mắt, nhưng tay chân cậu như mất cảm giác, cả sức động đậy cũng không có, chỉ có thể lằng lặng nằm đó, mặc kệ tâm trí trôi dạt.

Chốc lát sau, có tiếng cửa phòng bật mở, một người vội vàng đi vào, ném một bộ quần áo lên người cậu.

Lưu Quang ngạc nhiên ngẩng đầu, đã thấy gương mặt Đàm U ở đó, trong tay cầm một chén thuốc quen thuộc.

“Điện hạ…” Cậu mở miệng, sau đó liền ho khan, không nói dứt câu được.

Đàm U thở dài, cúi thấp người xuống, một tay nâng lưng Lưu Quang, một tay đưa chén thuốc kia tới trước miệng cậu.

Bởi vì động tác lỗ mãng quá, Lưu Quang vẫn ho không ngớt.

Đàm U không nói gì, ép buộc cậu uống hết chén thuốc mới chịu buông tay.

“Điện hạ, thuốc này…”

“Đương nhiên là để giữ tính mạng ngươi.” Đàm U hừ một tiếng, thờ ơ nói, “Vết thương của ta còn chưa chữa khỏi, ngươi lại chết đi, chẳng phải là ta lỗ lớn sao?”

Lưu Quang giật mình, mở miệng muốn nói.

Đàm U trừng hắn, không kiên nhẫn ngắt lời: “Là lúc nào, còn sức nói chuyện? Có phải đã nghĩ lại rồi không?”

Nói xong, buông chén thuốc ra, bàn tay che đôi mắt Lưu Quang, phun ra một chữ: “Ngủ.”

Lưu Quang thấy trước mắt tối sầm, đến lúc này mới nhớ mình đã lâu chưa nghỉ ngơi tử tế, cái thân thể suy yếu còn chống đỡ được đến giờ quả khó tin. Mà có lẽ vòng tay Đàm U quá ấm áp, khiến cậu không nhịn được thương nhớ, bất tri bất giác nhắm mắt, yên lặng ngủ.

***

Thời gian sau đó, Đàm U quả nói được làm được, cả ngày lấy thân thể Lưu Quang tìm vui, thay đổi các phương thức ép buộc cậu. Mỗi lần trước khi tới đỉnh lại niệm chú ngữ kia, kéo người từ cực hạn khoái cảm xuống, chịu đựng đau đớn xé gan. Xong việc lại buộc Lưu Quang uống thuốc, giữ mạng cậu lại.

Nhưng kỳ lạ là Lưu Quang không hề cảm thấy thân thể có gì lạ, ngoài chuyện tay chân mềm nhũn không sức lực, tinh thần lại ngày càng dễ chịu.

Chẳng lẽ là hồi quang phản chiếu?

Đến nước này, Lưu Quang không quan tâm mình sống được bao lâu nữa, chỉ tận dụng mỗi lần có thể để nhìn Đàm U, ngắm thật kỹ dung nhan bị lửa thiêu kia.

Cậu vẫn nhớ rõ vẻ tuấn mỹ vô song của hắn.

Đáng tiếc khi đó lòng không nghĩ, đến khi thật sự yêu rồi, lại xa không thể với.

Thật đáng cười.

Cậu và hắn, chưa từng có lúc tâm ý tương thông.

Trong lòng Lưu Quang áp chế đau đớn, dù biết sẽ chọc giận Đàm U, vẫn nhịn không được đưa tay vuốt ve gương mặt hắn, thấp giọng lẩm bẩm: “Vết thương này sẽ ổn chứ? Sao không hề thấy thay đổi chút nào?”

“Sao hả? Vội vã trị thương cho ta để đi gặp Bạch Thất Mộng?” Đàm U chụp tay cậu, châm chọc, “Tên họ Bạch chỉ bị đánh về nguyên hình, ngươi đã đau lòng như thế?”

Lưu Quang không thể mở miệng phản bác, chỉ cúi đầu, chậm rãi quỳ xuống đất, sửa lại xiêm y Đàm U.

Đàm U đột nhiên nổi giận, đá cậu một cái, quát lên: “Đừng dùng cách hầu hạ Bạch Thất Mộng đối phó ta!”

Vẻ mặt Lưu Quang cứng lại, nhưng rồi khôi phục, vẫn cúi đầu cẩn thận vuốt từng nếp áo hắn: “Cũng chỉ có đôi lần này thôi, sau này sao còn cơ hội?”

Trái tim Đàm U nảy lên, nhìn vẻ mặt thất thần tái nhợt của Lưu Quang, gần như muốn đưa tay chạm vào má cậu, nhưng đến nửa đường lại dừng lại nắm thành nắm đấm. Sắc mặt hắn âm u, rõ ràng có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng lại không thể nói, trong lúc do dự, vẻ mặt lại biến đổi, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa số.

Lưu Quang thấy sự lạ, vội hỏi: “Điện hạ, có chuyện gì vậy?”

“Không có gì,” Đàm U nhếch miệng cười, nhưng mắt không cười, lạnh lùng nói, “Chỉ là có kẻ tự tiện thâm nhập Huyễn Hư đảo thôi.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.