Chương trước
Chương sau
Người trong lòng?

Lưu Quang lại được nghe cách nói này, nhưng vẫn không biết thật giả thế nào.

Nếu lời Đàm U là thật, thì thứ tình cảm này thật khó có thể lý giải. Nếu là giả, thì quả là không tưởng tượng nổi – chẳng lẽ hắn hao tâm tổn trí đến thế, chỉ là để chơi đùa mình thôi sao?

Lưu Quang gần như đã nghi ngờ còn âm mưu nào đang ẩn giấu.

Nhưng nghĩ thế thật nực cười, cậu chỉ là một viên ngọc tầm thường, có gì đáng để người khác phải tốn âm mưu lừa gạt? Tùy tiện chọn một vật trong những thứ Đàm U đem tặng, đã giá trị hơn cậu ngàn lần rồi.

Nghĩ không ra, nhắm mắt lại cho xong, không để lại trong lòng.

Dù sao cậu chỉ cần không để ý tới sự tồn tại của Đàm U, không để người kia vào mắt, thì còn sợ âm mưu quỷ kế gì nữa.

Nhưng với đôi uyên ương ấy, Lưu Quang đúng là vô cùng yêu thích, không thể nhịn được cứ đến xem, gần như là ngày nào cũng ra hồ. Đàm U lúc đầu còn đi cùng, sau bận rộn nhiều việc, nên để cậu tự đi.

Sau mấy lượt vào rừng, Lưu Quang dần quen cảnh vật xung quanh, đã thăm thú hết cảnh đẹp bên hồ. Chỉ là tiếng ca sầu thảm triền miên kia từ trước đến nay như luôn mơ hồ không dứt.

Sám sớm hôm ấy, cậu như thường ngày tới hồ, vừa đứng đó một lúc, tiếng ca kia liền từ xa vọng tới, như khóc như than, cảm động lòng người.

Lưu Quang nghe đến thất thần, không kìm lòng được cất bước, tìm theo tiếng ca.

Càng đi, cây cối càng rậm rạp.

Tiếng ca dần rõ ràng.

Lưu Quang cuối cùng cũng tìm đúng hướng, nhìn xuyên qua lớp cây lá, thì thấy có một con chim lớn đậu trên cây, cổ dài nhỏ ngẩng lên, ánh mặt trời như kim tuyền phủ lên cánh chim ngũ sắc, mỹ lệ vô cùng.

Dù Lưu Quang là người vốn điềm đạm, cũng không ngăn được mình kêu lên một tiếng.

Chim phượng hoàng kia nghe thấy tiếng người, vội vỗ cánh bay từ trên cây xuống, lượn một vòng duyên dáng giữa không trung rồi biến thành một thiếu niên, nhào vào ngực Lưu Quang.

“Người đến rồi.”

Giọng nói trong veo, ngữ điệu càng đẹp, chẳng khác nào đang hát.

Lưu Quang ngẩn ngơ, nhất thời không biết đáp lời thế nào.

Thiếu niên ngẩng đầu nhìn khuôn mặt hắn, cũng kinh ngạc, khuôn mặt đỏ bừng lên lui lại sau mấy bước, cuống quít nói: “Xin lỗi, tôi nhận lầm người.”

Cậu bé im lặng, đôi mắt đen lay láy mở to, lại hỏi: “Anh là ai? Sao lại đi vào cánh rừng này?”

Lưu Quang không biết vì sao, vừa nhìn thấy cậu ta đã thấy thích, nên lập tức nói tên mình.

Thiếu niên vẫn giữ khoảng cách với cậu, vẻ mặt cảnh giác dò xét trên dưới một hồi, rồi nói: “Anh có vẻ không giống người xấu.”

Lưu Quang bất giác bật cười. “Người xấu không đến Huyễn Hư đảo được.”

“Cũng đúng.” Thiếu niên gật gù, vừa len lén nhìn Lưu Quang, vừa cẩn thận bước tới trước. Vẻ mặt rất thú vị chẳng khác nào thú con, vô cùng đáng yêu.

Lưu Quang từng nghư Đàm U khen dung mạo tiểu phượng hoàng này, hôm nay tận mắt nhìn thấy mới biết lời không sai. Mới chỉ lần đầu gặp mặt, lòng hắn đã thấy muốn thân cận, nên mở miệng: “Em tên là gì?”

Thiếu niên lại bước lại gần thêm một bước, hình như cuối cùng cũng xác định Lưu Quang không phải người xấu, nhẹ nhàng đáp: “Phượng Tử Hi.”

“Tên hay lắm.”

Nghe thế, Phượng Tử Hi đỏ mặt lên, có vẻ ngượng ngùng, nhưng rồi lại lập tức nở nụ cười: “Anh là người thứ hai nói thế.”

Lưu Quang nghe liền hiểu, hỏi: “Người kia… là người em đang đợi?”

“Vâng. Bình thường rất ít người đến cánh rừng này, nên em nghe thấy tiếng lại tưởng là người ta đến.”

Cậu không nói rõ người kia tên gì, nhưng Huyễn Hư đảo đâu phải nơi người bình thường có thể tới, cánh rừng này còn bị coi là cấm địa, nên ngoài vị Nhị điện hạ kia, còn có thể là ai?

Lưu Quang chợt nhớ tới vẻ khinh thị của Đàm U khi nhắc đến phượng hoàng, đột nhiên cảm thấy buồn phiền.

Người nọ thật ra đã dùng bao nhiêu thủ đoạn hèn hạ để lừa thiếu niên trước mắt này ngốc nghếch đợi ở đây? Còn bẻ gẫy cánh của nó? Hay là cố ý dỗ ngon dỗ ngọt, nụ cười dịu dàng giả dối?

Giống như… giống như đối với cậu vậy.

Đầu tiên là cước đoạt hết mọi thứ, rồi chọn thời điểm người ta tuyệt vọng nhất bố thí cho chút ngọt ngào, biện pháp này của Đàm U đã sử dụng tới nhuần nhuyễn rồi.

Lưu Quang thầm cười lạnh, nhưng gương mặt lại chẳng để lộ điều gì, “Tôi thường nghe thấy em hát.”

Đôi mắt Phượng Tử Hi sáng ngời, cười nói: “Em chỉ nổi hứng hát chơi, nhưng người kia nói tiếng ca của em êm tai lắm. Thế nên mỗi ngày em ngồi trên tàng cây này hát, hy vọng nếu người ấy đi qua cánh rừng này thì có thể nghe được.”

Lúc cậu nói, đôi mắt híp lại, nụ cười ngọt như mật, cũng y như giọng nói của cậu vậy.

Lưu Quang thở dài, không đành lòng nói ra sự thật. Chỉ nâng tay xoa mái tóc đen tuyền, nói: “Người kia nếu nghe được, nhất định sẽ rất vui.”

Phượng Tử Hi cười không nói.

Không biết có phải vì đã trò chuyện với Lưu Quang rồi không, cậu bé thư thái hẳn, thậm chí động tác cũng trở nên thân mật, níu lấy tay Lưu Quang hỏi: “Lưu Quang… Lưu Quang ca ca à, anh là khách trên đảo này sao?”

“Đúng thế, không lâu nữa tôi sẽ rời khỏi đây, nên muốn nghe em hát nhiều hơn một chút.”

“A, nếu thế em sẽ hát.”

Phượng Tử Hi tuy là dễ xấu hổ, nhưng tính tình hoạt bát, quay tới quay lui một lúc, rồi nhẹ nhàng nhảy lên một trạc cây, nghênh đầu cười rộ.

Lưu Quang thấy cậu bé đáng yêu như thế, không cầm nổi lòng thương cảm, mới hỏi: “Nếu người em đợi không bao giờ đến… thì định thế nào?”

Phượng Tử Hi hình như chưa từng nghĩ tới điều này, ngẩn người ra, rồi đáp không do dự: “Sao có thể? Người ấy đã hứa, nhất định sẽ đến.”

Ánh mặt trời đổ đầy mặt đất.

Mái tóc đen của thiếu niên xõa tung, quần áo mỏng manh, nhưng môi vui vẻ nở nụ cười, hai chân đung đưa cất tiếng ca triền miên động lòng người: “Hỡi người xinh đẹp, gặp không thể quên. Ngày không thể gặp, điên cuồng tương tư.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.