Thôi Tĩnh làm việc ở Cosmos đã một tháng, cô vẫn không giúp gì được cho Tập đoàn Phi Long. Cô cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy chắc chắn sẽ không ổn.
Hôm nay, khi về nhà, Thôi Tĩnh thấy một chiếc xe hơi đậu trước nhà cô. Chiếc xe rất quen, là của một người quen. Bước vào nhà, tiếng của Long Tiêu liền vang lên: "Thôi Tĩnh, lâu lắm rồi chú mới tới thăm cháu này."
"Dạ, chào chú.", Thôi Tĩnh gật đầu chào ông ta, thầm nghĩ chắc không phải tới chơi rồi.
"Chú có nhiều thứ muốn hỏi thăm cháu lắm, ví dụ như là cháu làm ở Cosmos bao lâu rồi?", Long Tiêu vào thẳng vấn đề, đúng như Thôi Tĩnh đã dự đoán.
"Đúng một tháng rồi ạ. Và đặc biệt là chẳng lấy được chút thông tin cơ mật nào.", Thôi Tĩnh tự khai nhận trước khi Long Tiêu đề cập tới vấn đề đó.
"Tại sao vậy, cháu biết bọn chú rất kì vọng vào cháu mà.", Long Tiêu nói, ba cô cũng gật đầu phụ họa.
Thôi Tĩnh nghĩ ra một loạt các lời ngụy biện trong đầu: an ninh của Cosmos quá vững chắc, Lôi Vũ bắt cô làm việc như trâu như ngựa không có thời gian tìm thông tin, thật ra Tập đoàn Cosmos cũng bình thường thôi không có gì đáng lấy cắp.
Cuối cùng cô chốt lại phương án dễ tin nhất: "Dạ, do cháu vô dụng ạ. Hay là không làm việc này nữa chú nhé."
Long Tiêu lắc đầu: "Sao lại nói thế được? Cháu là thiên tài, là niềm hy vọng cơ mà. Thôi đừng tự ti như thế, để chú chỉ cháu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-nghien-cuu-cosmos/2747672/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.