Dường như không có ai để ý đến có giao tiếp bằng lời nói không, rõ ràng không nói câu nào nhưng lại giao tiếp hòa hợp như vậy.
Lương Ngữ Hinh còn đi rót nước ấm cho Lục Hạo uống thuốc, nhưng không ngờrằng người đàn ông trước mặt lại nhíu mày, mím môi, vẻ mặt giống y xìHạo Tử uống thuốc.
Cô đẩy ly nước qua, ý là : nhất định phải uống thuốc! !
Lông mày của Lục Hạo nhíu ngày càng chặt, anh đây sao có thể để cho ngườikhác biết mình uống thuốc khó khăn chứ? ! ! Anh đây không thể để ngườikhác biết được! Cho nên Lục Hạo đứng lên, nói với Lương Ngữ Hinh : “Thời gian không còn sớm nữa, anh đi về trước đây.”
Sự bỏ trốn rõ ràng đến vậy nhưng do đã từng có kinh nghiệm với con trai nên tronglòng Lương Ngữ Hinh biết rất rõ, nghĩ bụng mặc dù uống thuốc hay khônglà chuyện của người khác nhưng bị bệnh luôn không dễ chịu chút nào, vẫnnên để cho anh ấy uống thuốc rồi mới về thì tốt hơn.
Vì thế, LụcHạo nhìn thấy Lương Ngữ Hinh đứng dậy đi vào trong bếp rồi rất nhanh lại đi ra, một tay để ở phía sau người, mỉm cười nhìn anh.
*************************************
“ Hả??”
Nắm tay của Lương Ngữ Hinh mở ra, là một cây kẹo que vị dứa.
Lục Hạo vô cùng kinh ngạc, anh đây cũng không phải là tên nhóc Hạo Tử kia,anh đây không thích ăn kẹo! Nhưng Lương Ngữ Hinh vẫn cứ nhìn anh, kiêntrì, bóc vỏ kẹo que ra, đưa cho anh.
Một viên thuốc con nhộng hạsốt cùng với hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-man/1959002/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.