Lục Hạo cảm thấy, Lương Ngữ Hinh bây giờ em biết nói chuyện thì giỏi lắm à, dám nói với anh như thế này sao! !
Nhưng mà, loại tình cảm thế này mẹ nó chứ thật là quá tốt! Lục Hạo cảm thấy bản thân mình đã hết thuốc chữa rồi, cái loại cảm giác tuy bị cô gái của mình bật lại nhưng trong lòng vẫn thấy thoải mái khóe miệng bặm lại cười là chuyện gì vậy?
Hóa ra, chỉ cần là em, bất luận là như thế nào đều tốt.
Sau khi quay lại thành phố L, Lục Hạo chiếu lệ đi đến nơi nghiên cứu, nhân vật đến chủ nhiệm sở nghiên cứu cũng không động vào được sau khi tùy tùy tiện tiện xin nghỉ quay lại báo cáo, mọi người đứng lên lần lượt chào hỏi.
Lục Hạo xua xua tay, tuy lăn lộn lâu trên quan trường nói thật là cũng chẳng có tâm trạng làm nghiên cứu gì, nhưng vẻ bề ngoài vẫn phải làm, khoác chiếc áo choàng trắng dài lên, kính trên sống mũi sạch sẽ đến mức phản quang ánh mắt sắc bén, Lục Hạo ngồi xuống, ngón tay gõ lên mặt bàn, đợi điện thoại, nhân tiện kiểm tra một chút hệ thống bảo an đã qua chỉnh đốn lại.
Sau đó, liền nghĩ đến, buổi sáng lúc ra khỏi cửa, có người phụ nữ nói: “Buổi trưa, có muốn quay về ăn cơm không?”
Lời mời hấp dẫn người ta như vậy, nhân lúc con trai đến trường mẫu giáo có thể ôm cô gái thế này thế kia một chút, buổi trưa không về nhà thì thật không đáng là đàn ông!
Lúc này điện thoại rung lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-man/1958920/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.