- Đình, cứu anh~
- Anh đắc tội với anh Dịch Phong hả?
- Không, anh không muốn ăn cẩu lương....
- Haha.
Ứng Thiên lúc khiêu vũ chạy ra bám lấy Vương Đình, anh vẫn là cẩu độc thân, không cam tâm chịu nhịn, tất cả con gái, phụ nữ trong này anh quen với Vương Đình nhất.
- Anh có thể mời em nhảy cùng một điệu không?
Ứng Thiên toát ra chất quý ông vốn có.
- Tất nhiên rồi thưa Ứng Thiếu gia.
Vương Đình vui vẻ nhún người đặt tay lên bàn tay kia rồi khiêu vũ trên sân khấu.
- Thiên, có phải anh cảm thấy rất nhẹ lòng không?
- Đúng vậy. Đình của chúng ta hẳn cũng vậy phải không?
- Vâng, chúng ta đã hoàn thành lời hứa rồi.
Vương Đình dựa đầu vào vai anh, hai người im lặng khiêu vũ theo điệu nhạc, em cảm thấy nhẹ nhõm nhưng lại có một cảm giác nữa - rung động.
Ngày Ứng Thiên kiên quyết muốn thuyết phục Thư Viễn về nước.
- Tên phiền phức này! Anh đến cũng vô ích thôi, đừng làm chị Viễn khó xử nữa!
Vương Đình cau có chặn Ứng Thiên trước cửa nhà.
- Vương Đình, làm ơn hiểu cho tôi. Tôi.....dù sao cũng là nghĩ về hạnh phúc của Tiểu Viễn và bạn thân mình thôi.
- Hả?
Gương mặt thanh tú của Vương Đình nghe xong lại nhăn thêm một phần.
- Chị Viễn đã nói là không muốn về cơ mà!
- Tôi mời em đi uống cà phê, chúng ta nói chuyện, được không?
- Được!
Ứng Thiên biết cho dù Thư Viễn có chấp nhận thì anh cũng không nhận được sự đồng tình của người nhà Tiếu nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-kim-cuong-cua-tu-tong/994878/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.