- Tiểu Viễn đâu?
- Con bé đâu rồi?
Vợ chồng Từ Phiến chạy vào phòng khách Hồng Thao. Mỹ Na vì thế phải đứng lấy lại hô hấp.
- Cô ấy về rồi ạ.
- Về đâu?
- Con không biết.
- Thằng này!
Mỹ Na đánh vào lưng con trai, bà tiếc nuối vô cùng.
- Có cơ hội mà không biết nắm giữ!
Trên mặt của hai người có thêm mấy nếp nhăn, những ngày tháng trước vợ chồng bà tốn rất nhiều công sức để tìm Thư Viễn nhưng không có kết quả.
- Thế con gặp được con bé kiểu gì? Ở đâu?
- Con gặp em ấy ở nơi an nghỉ của cha Thư....
- Con bé đi cách đây bao lâu?
- 10 phút ạ.
- Tra camera, chúng ta đi.
- Con cho người đi theo rồi.
- Một người có thể chống lưng cho Tiểu Viễn 7 năm, con nghĩ họ đơn giản?
Từ Dịch Phong thấy có lí, dù biết theo dõi người khác là sai nhưng lòng anh không cho phép bản thân để cô đi như thế.
- Ông bà chủ, thiếu gia đi cẩn thận ạ!
Người làm đồng thanh chào nhà Từ, ngồi tập trung trong phòng khách chờ tin.
- Xin lỗi thưa ngài, tôi mất dấu chiếc xe rồi ạ!
Dịch Phong nhận được báo cáo, tuyến đường được gửi tới, con đường ghi lại rất ngoằn ngoèo, xem ra Vãn Thiệu đã sớm biết có người đi theo.
Nhà Từ chia ra làm bốn, vợ chồng lão Phiến, Từ Dịch Phong và quản gia Lữ Minh tản ra bốn tuyến đường khác nhau, tìm Thư Viễn trong đêm.
- Nếu có ai tìm đến, cứ mời họ vào đây.
- Vâng thưa ngài.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-kim-cuong-cua-tu-tong/994868/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.