- Da....da...da...
- Hahaha, chị Viễn nghe nè!
Vương Đình ôm bụng cười ngặt nghẽo, tay chỉ vào Duệ Kha.
Vãn Thiệu nhìn em nằm trong nôi, đôi mắt sáng lấp lánh ngụng nghịu cố gắng nói thành tiếng. Anh cười nhẹ, tay lau nước dãi cho Duệ Kha, ánh mắt yêu thương nhìn em.
- Tiểu Kha gọi cha trước sao?
Ba người háo hức vây quanh cái nôi nhỏ, chỉ ba ngày luyện tập không ngừng nghỉ, Duệ Kha đã nói được thành tiếng.
- Daddy...
- Woa!
Vương Đình lăm lăm cái điện thoại quay lại khoảnh khắc này, không ngừng cảm thán.
- Đúng là thích daddy hơn rồi.
Thư Viễn bật cười nhìn Duệ Kha đang dán chặt mắt trên người Vãn Thiệu.
- Mom....my
- A! Tiểu Kha, gọi dì đi con!
Đến lượt Vương Đình, có vẻ như Duệ Kha chưa biết nói thế nào, cậu bé đưa ngón tay lên mút, coi như không biết gì.
- Em đợi thêm chút nữa, kiểu gì đứa nhỏ cũng biết cách gọi.
- Dạ.
Vương Đình ỉu xìu nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, đứa nhóc đáng yêu thế này, cô sao cưỡng lại được chứ.
- Vĩ, nhìn cháu em này!
Lã Phí Như vui vẻ khoe với chồng mình.
- Cháu tôi nữa mà.
Tiếu Lăng Vĩ bật cười xem video Duệ Kha tập nói, việc có em, ông đã được nghe kể lại. Vợ chồng lão Tiếu luôn tranh thủ bay qua đó thăm gia đình Vãn Thiệu, Tiểu Kha cũng có một phần được ông bà chu cấp.
Trái ngược với bên đây, không khí Từ gia lúc nào cũng nặng nề.
- Thiếu gia, mời ngài dùng bữa.
- Ừ, ăn đi.
- Dạ.
Những bữa ăn thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-kim-cuong-cua-tu-tong/994863/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.