Thư Viễn lạ chỗ, không tài nào chợp mắt nổi, cô trằn trọc xoay qua lại, cuối cùng quyết định ra ngoài hóng mát, thư thái tâm hồn.
- A!
Cô ngồi ngoài ban công lớn, tiếng mở cửa làm Thư Viễn giật nảy mình.
- Xin lỗi vì làm em sợ.
Vãn Thiệu cũng không nghĩ cô ở đây nên mở cửa dứt khoát, anh thấy có lỗi vì làm cô hoảng hốt như thế.
- Em không ngủ được sao?
- Dạ, ngài cũng vậy ạ?
- Ừ.
Vãn Thiệu trở lại bên trong, lúc sau mang đến một cốc sữa ấm, đưa tới trước mặt Thư Viễn.
- Cảm ơn ngài rất nhiều.
- Đang ở nhà, đừng gọi tôi là ngài.
Cô nhấp một ngụm sữa, khoan khoái hưởng gió thổi hiu hiu.
- Cô xảy ra chuyện gì với Từ tổng sao?
Vãn Thiệu không nhìn cô, sợ rằng Thư Viễn vì ngại sẽ không nói. Cô ngạc nhiên nhìn anh, ánh mắt không tin nổi.
- Là anh ta nói với tôi, không có gì đặc biệt, tôi chỉ thắc mắc tại sao em lại ở đây.
- Tôi....đã li hôn với anh ấy...nên tôi quyết định sang đây.
- Do tình thế đưa đẩy đúng chứ?
Thư Viễn lặng im, Vãn Thiệu nói tiếp.
- Ánh mắt thể hiện hết tiếng lòng của em rồi, còn yêu mới như vậy.
Cô cúi gằm mặt xuống, tất cả những gì anh nói đều chuẩn xác.
- Đứa nhỏ em tính sao? Khả năng kinh tế dư dả chứ?
Thư Viễn không thể nói được gì, cô muốn trả lời nhưng lại thôi.
- Tư Vãn có khá nhiều chi nhánh ở đây, em có muốn tiếp tục hợp tác với tôi không?
- Có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-kim-cuong-cua-tu-tong/994858/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.