- Anh ấy không nghe máy.....?
Thư Viễn hơi hụt hẫng cúp điện thoại, Từ Dịch Phong không bắt máy. Cô đành đi bộ bắt xe bus về nhà, trong lòng lâng lâng muốn báo tin vui với anh.
Cô cầm giấy siêu âm, cẩn thận cất vào túi túi, gương mặt không giấu nổi sự vui sướng.
- Em về....rồi....
- Huhuuhuuu! Phong! Em nhớ anh lắm! Nhớ anh nhiều lắm! Cuối cùng em cũng gặp lại anh. Huhuhu....hic....
Thư Viễn chết lặng đứng ngoài cửa, cô không thể cất lời, đôi chân run rẩy cố chống cho thân thể không ngã xuống.
Tâm Khắc trở lại rồi....Nỗi lo lắng cuối cùng của cô đã thành hiện thực. Người đó đang ôm chặt lấy người cô yêu, vùi mặt vào lồng ngực ấm áp mà khóc.
Từ Dịch Phong hai tay kéo Tâm Khắc ra nhưng bất thành, tới khi nghe thấy tiếng nói của Thư Viễn, anh hướng người chạy lại đỡ cô nhưng người phụ nữ trước mặt như bạch tuộc, bám dính chẳng rời.
- An...anh xem! Em bị người ta...bắt...cóc, thân thể bị hành hạ tới mức này....em cần sự an ủi của anh....Phong! Huhuhu...
Cô ta ngước lên Từ Dịch Phong, phát hiện anh còn chẳng để mình trong mắt, không cam tâm khóc ngày càng lớn.
- Buông tôi ra! Em phải bình tĩnh lại đã!
Thư Viễn cảm thấy hai chân mềm nhũn, trước mắt là cảnh tượng mà cô không dám nghĩ tới, bao lâu nay lại xuất hiện chân thực như vậy.
"Làm ơn....không thể...nào...như vậy được..."
Đầu óc cô quay cuồng, Thư Viễn ngã huỵch xuống đất, cô không thể tiếp nhận đả kích này.
- Tiểu Viễn!
- Viễn!
Quản gia Uân cùng mọi người hốt hoảng chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-kim-cuong-cua-tu-tong/994846/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.