7 giờ sáng.
- Ông chủ!
Thư Viễn với bộ dạng vội vàng chạy tới cửa hàng bán đồ tiện lợi.
- Tiểu Viễn hả, lúc nào cũng đến sớm nhỉ!
Ngoài Nguyệt Thi ra thì ông chủ ở đây là người thứ hai đối tốt với cô, ông coi cô là con gái ruột của mình, chính ông là đã dìu ba của cô khi ông bị ngất, lúc đó không có xe đi lại, chính ông là người đã tạm cho Thư Viễn vay khoản viện phí đầu tiên, có thể nói, ông là một người vô cùng tốt.
- Ông ơi, con xin lỗi vì hôm trước nghỉ đột xuất, con có việc ạ!
- Không sao không sao, hôm đó vắng khách lắm, hay Tiểu Viễn làm chú mèo gọi khách của cửa hàng ta?
Hai người bật cười trước câu nói đùa của chủ cửa hàng.
- Hôm nay có nhiều đồ sắp hết hạn lắm, con có muốn lấy không?
- Oa, thật ạ, con cảm ơn ạ!
- Rồi rồi, con mang về giúp ta mà.
- Chúc ông một ngày tốt lành!
- Con cũng vậy!
Ông chủ ở lại một lúc rồi đi có việc.
Khi hết sạch kinh phí mua lương thực, ông chủ Tể (tên chủ cửa hàng) đã gợi ý với Thư Viễn mang về những thức ăn đúng ngày hết hạn, lấy cớ cho cô đỡ ngại vì ông biết nếu cho những thứ kia cô sẽ không lấy. "Đằng nào chẳng vứt, nhờ con xử lí hộ ta" là câu cửa miệng của ông với Thư Viễn.
Sau khi làm hết ca sáng, có người tới đổi ca, Thư Viễn thu dọn đồ đạc rồi đi tới bệnh viện.
- Cha ơi!
- Tiểu Viễn đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-kim-cuong-cua-tu-tong/994759/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.