- Thiếu phu nhân, vậy là hết đồ rồi đúng không ạ?
Người lái xe do Từ gia phái tới hỏi Thư Viễn, do chưa quen với cách gọi mới này nên cô không trả lời vì nghĩ không phải mình, chỉ khi thấy người đối diện nhìn thẳng vào mình thì cô mới vội vàng trả lời.
- A, dạ, đồ của tôi hết rồi ạ.
Từ nhà của cô tới Hồng Thao không xa lắm, tầm khoảng bốn cây số nên xe đi rất nhanh, Ứng Thiên do có việc bận đột xuất nên cô phải đi một mình.
- Thiếu phu nhân có thích nghe bài hát gì không ạ?
Người thanh niên trẻ tuổi lái xe kiêm làm vườn của Từ gia lại lên tiếng hỏi Thư Viễn.
- Không cần đâu ạ, anh cứ nghe nhạc của anh.
Đài đang phát thì tai nghe của người lái xe có tiếng hát, có người gọi tới:
- Alo, thưa Tâm tiểu thư?
Thư Viễn ngồi bên cạnh cũng có thể đoán được câu chuyện qua những câu trả lời của cậu.
- Tôi không thể làm thế được thưa tiểu thư.
- Làm sao có thể thế được, thời tiết rất nóng, có thể say nắng đó thưa cô.
- Tôi chỉ có thể nghe lệnh của người họ Từ.
- Xin cô, đừng động tới con gái tôi.
- Nhưng...
Sau một hồi nói chuyện, Thư Viễn ra hiệu cậu nói cho cô biết sự tình, người lái xe gác máy, nói là Tâm Khắc muốn cậu thả cô ở lại để cô tự đi nốt quãng đường, vấn đề ở đây là quanh khu này chẳng có lấy nổi một chiếc xe ôtô hay taxi và lại vô cùng vắng.
- Để tôi tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-kim-cuong-cua-tu-tong/234514/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.