Sáng hôm sau
Nguyệt Thi dẫn Từ phu nhân tới nơi mà cha của Thư Viễn chữa trị.
- Phu nhân, em ấy kia ạ.
- Ta biết rồi.
Từ phu nhân chưa muốn ra gặp cô vì muốn xem cách cô chăm sóc cha mình.
Phía bên Thư Viễn, cô không hề biết có người đang nhìn mình mà chỉ nhẹ nhàng đỡ cha mình dậy.
- Cha à, cha cố dậy ăn cơm nhé!
Ông Thư thấy con gái mới hỏi lại:
- Tiểu Viễn đã ăn chưa?
- Cha đừng lo nha, Tiểu Viễn đã ăn rồi, cha nhìn này.
Nói rồi cô đưa tay chỉ vào cái bụng hơi nhô lên của mình
- Con ăn no lắm luôn.
Ông Thư cảm thấy có lỗi khi bắt con mình phải nghỉ học để kiếm tiền như thế.
- Tiểu Viễn, cha xin lỗi con.
- Cha xin lỗi cái gì cơ chứ, con mới là người phải xin lỗi cha đây này, bản thân là con cái mà lại không để cha ăn được một bữa cơm ngon...con..xin lỗi.
Thư Viễn nghẹn ngào trước người cha ốm yếu của mình, ngay lập tức, cô đưa tay lên gạt nước mắt.
- Cha ăn cơm rồi uống thuốc nha, chiều nay con lại tới thăm ba.
Thư Viễn nhẹ nhàng đút từng muỗng cơm cho cha, đợi ông uống thuốc rồi yên tâm đi ngủ mới dám đi ra ngoài, trong cuộc nói chuyện đó, cô không đề cập gì đến chuyện làm việc vất vả mà chỉ nói về những việc vui khiến cha đỡ lo lắng.
- Viễn Viễn!
Nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, Thư Viễn nhanh chóng quay đầu lại.
- A, chị Thi
Chạy lại gần hơn một chút nữa thì Thư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-kim-cuong-cua-tu-tong/234506/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.