Đối với việc Dương Dương Nhạc Nhạc gọi Triển Tô Nam và Kiều Thiệu Bắc là ‘ba’, hai ông bà Từ nãi nãi cùng Từ lão gia rất vui mừng. Vẫn biết Triển Tô Nam, Kiều Thiệu Bắc luôn yêu thương hai đứa cháu trai mình, nhưng giữa cách xưng hô ‘thúc thúc’ và ‘ba’ vẫn có một sự khác biệt rõ rệt. 
Ở nông thôn, chuyện nhận cha nhận mẹ thế này không phải là một việc nhỏ, đã nhận nhau thì phải thật lòng đối xử với nhau cho tốt. Cha mẹ phải yêu thương con nuôi như con ruột, còn phận làm con thì nên hiếu thuận với cha mẹ nuôi, phải chăm sóc chu đáo cho hai vị đó đến tận lúc già. 
Giờ  Dương Dương và Nhạc Nhạc đã gọi Triển Tô Nam, Kiều Thiệu Bắc một tiếng ‘ba’ thì bọn hắn nhất định phải có trách nhiệm và nghĩa vụ đối với hai con trai nuôi này, cũng có nghĩa cuộc sống sau này của Cố Khê sẽ được đảm bảo. Từ lão gia và Từ nãi nãi có thể hoàn toàn yên tâm rồi… 
*** 
Ngày khai giảng, sức khỏe Cố Khê chưa hoàn toàn bình phục, nhưng cậu vẫn kiên trì lên lớp, mặc kệ Kiều Thiệu Bắc cùng Triển Tô Nam một mực khuyên ngăn. Dạy học không thể tùy tiện như mở quán, đâu thể muốn nghỉ là nghỉ được. 
Vạn bất đắc dĩ, Kiều Thiệu Bắc và Triển Tô Nam chỉ có thể tìm mọi cách nấu ra những món thức ăn dinh dưỡng để bồi bổ cho Cố Khê. 
Chứng minh thư của Cố Khê đã được làm lại, nhưng bằng tốt nghiệp trung học vẫn chưa thể lấy được. Kiều Thiệu Bắc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-khe/2375538/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.