Trong phòng làm việc đột nhiên trở nên lặng im. 
Ông Kiều cười nói: “Quấy rầy cái người làm việc rồi. Lần đầu tiên Bán Nguyệt và Khanh Khách đến công ty, chúng ta dẫn bọn nó đi dạo. Không ngờ lại gặp Mạn Mạn đi làm ở tầng này.” 
Ông Triển và Ông Kiều vẫn luôn không tán thành Mạn Mạn làm trong công ty nhà mình lại khiêm tốn như thế, nếu đã lỡ gặp mặt, bọn họ cũng sẽ không làm bộ như không quen biết. 
“Chị chị, chocolate, em muốn ăn chocolate.” Bán Nguyệt vừa kéo tay chị vừa gọi, bé thấy trên bàn của chị có chocolate. 
Từ Mạn Mạn cầm lấy một cục chocolate, lột vỏ bọc ra, đưa Bán Nguyệt cắn một cái. Khanh Khách cũng há miệng kề sát vào, cô đút nửa cục còn lại cho Khanh Khách, sau đó lúng túng chào hai ông cụ:” Ông nội Triển, ông nội Kiều.” 
“A!” Trong phòng làm việc vang lên tiếng hô đầy kinh ngạc. 
“Chị chị, đi, đi, tìm ba ba, tìm ba ba.” Bán Nguyệt lôi kéo tay của chị muốn đi. 
Khanh Khách vừa nghe tìm ba ba, cũng kéo tay còn lại của chị: “Tìm ba Ba, tìm ba ba.” 
Ông Triển nói: “Khanh Khách và Bán Nguyệt đi dạo cũng lâu rồi, Mạn Mạn, con dẫn bọn nó đến tìm chú của con đi, nói với bọn họ chúng ta tới liền.” 
“Dạ.” Không dám nhìn đồng nghiệp ở chung quanh, Từ Mạn Mạn cầm lấy giỏ xách, dẫn các em rời đi. 
Bán Nguyệt tiếp tục la hét: “Chị, em còn muốn ăn chocolate.” 
“Ăn Chocolate nhiều không tốt, nếu không răng sẽ rụng hết.” 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-khe/2375359/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.