1. 
“Đường Thu, đừng đi. . . . . .” 
Giữa lúc mê man, Đường Thu nghe thấy giọng nói của Tề Thịnh từ nơi xa vọng đến. Đồng thời cậu cũng nghe thấy tiếng tim đập lớn như sấm chớp của mình, thân thể dường như đang bị hoà tan, tất cả sức lực và mạng sống đều trào ra theo hai chữ “Đường Thu” kia. 
“Tỉnh lại mở thêm một concert nữa đi. . . . . . Tôi sẽ không mua vé lung tung nữa. . . . . .” Giọng nói của Tề Thịnh cũng càng lúc càng xa vời. 
Nhưng Đường Thu vẫn nghe thấy rồi. 
Tôi biết là anh đã đi xem concert của tôi rồi mà. Đường Thu đắc ý nghĩ ngợi. 
2. 
Từ khi nào thì bắt đầu trở nên khác thường? 
Đường Thu hồi tưởng một chút, mọi chuyện hẳn là từ khi cậu biến về hình người, lại trở về nhà Tề Thịnh dưỡng bệnh mới trở nên khác thường. Ngày hôm ấy cậu đứng tựa vào cửa phòng bếp, nhìn dáng vẻ Tề Thịnh nấu mì, trong lòng bỗng cảm thấy ngứa ngáy, ánh mắt không kềm chế được mà tập trung vào các bộ phận trên người Tề Thịnh. Cánh tay cường tráng, tấm lưng đẫm mồ hôi làm ướt chiếc áo đang mặc, có thể mơ hồ nhìn thấy dáng lưng mạnh mẽ, vững chãi, bắp đùi rắn chắc. . . . . . Bỗng cảm thấy dáng vẻ Tề Thịnh trông thật ngon miệng. 
Đường Thu liếm liếm môi, lặng lẽ kềm chế sự kích động muốn bổ nhào qua bên đó. 
Cậu cho rằng, đây có thể là di chứng của giấc mộng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-keo-nho/2017704/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.