Đường Thu ở chung với Tề Thịnh. Chính bản thân cậu cũng cảm thấy tình huống hiện giờ có chút thần kỳ, nhớ rõ ngày cậu tỉnh lại, chú quản lý lải nhải trách mắng Tề Thịnh ít nhất cũng hơn hai giờ, còn thề rằng nhất định sẽ không bao giờ để Tề Thịnh đến gần cậu trong phạm vi năm mét. Mà hiện giờ thì. . . . . . sao lại thành thế này? Hà quản lý không chỉ mặc kệ, thậm chí khi đến đây đưa đồ, nhìn thấy hai người ngồi cạnh nhau xem bóng đá cũng chỉ nhíu nhíu mày, thần sắc phức tạp nhìn hai người bọn họ rồi dặn một câu: “Đừng chơi đùa quá mức.” Đường Thu nghĩ rằng ý của chú ấy là ở nhà người ta chơi game phải biết tiết chế, không được chơi suốt đêm như trước kia. Vì thế liền nhân lúc nghĩ giữa trận mà lơ đãng gật đầu trả lời: “Sẽ không đâu, Tề Thịnh sẽ quản cháu.” Tề Thịnh quả thật quản lý cậu rất nghiêm, vừa đến mười một giờ tối, chỉ cần còn nhìn thấy Đường Thu ngồi trước máy vi tính chiến đấu hăng say, hắn đều sẽ không nói tiếng nào, kiên trì tìm cách đưa Đường Thu lên giường nằm — đôi khi còn vác cậu lên. Không có cách nào khác, Đường Thu khi ấy thường có chút mất hết nhân tính. . . . . . . . . . . . . Nghe thấy câu trả lời như vậy, vẻ mặt của Hà quản lý lại càng rối rắm hơn. Vốn cứ tưởng là Tề Thịnh lôi kéo, dạy xấu Đường Thu, không ngờ rằng, kẻ thèm khát lại chính là Đường Thu? Nhân vật chính trong đoạn đối thoại, Tề Thịnh trấn tĩnh nhìn Hà quản lý, cuối cùng lễ phép cười, dời tầm mắt khỏi vẻ mặt nghiên cứu tìm tòi của đối phương. Trong ba người ở đây, hắn là kẻ hiểu rõ ràng đoạn đối thoại lộn xộn này nhất, có điều từ đầu tới cuối, hắn đều chăm chú dán mắt xem TV, không định giải thích với Hà quản lý là “chú hiểu lầm rồi”, cũng không định nhắc nhở Đường Thu rằng “Quản lý của cậu thật ra đang nghĩ là tôi làm bậy.” Có đôi khi, không nói lời nào còn hữu dụng hơn nói nhiều lời. Giống như vào buổi sáng Đường Thu ngủ say sưa trong căn phòng mà hắn đã tỉ mỉ chuẩn bị suốt hai tháng, hắn gọi điện thoại cho chú quản lý của cậu. Hà quản lý trong điện thoại tức giận mắng mỏ hắn một trận, mắng hắn biến thái nổi điên, bụng dạ khó lường, cuối cùng thậm chí còn nghiêm khắc chất vấn hắn: “Trước kia mày và Đường Thu rốt cuộc là có quan hệ gì? Hiện giờ mẹ nó, mày lại muốn làm cái gì hả?!” Tề Thịnh chỉ nói hai chữ: “Chúng tôi. . . . . . . . . . . . . . . . . . .” Sau đó liền như có như không mà hít sâu một hơi.
Nhưng mà, hai chữ được thốt ra một cách chậm chạp, trầm thấp này tuyệt đối chính là tinh hoa tâm đắc mà Tề Thịnh đã xem những bộ phim Đường Thu diễn vô số lần mới rút ra được. Cái loại giọng nói ẩn ý vùng vẫy đấu tranh, nhịp điệu tạm dừng một khoảng, còn mang theo nỗi thương cảm nhàn nhạt này, tuyệt đối chính là bản sắc của Đường Thu, quả thực khiến cho người ta miên man bất định, nghĩ ngợi lung tung. Khi hắn nói hai chữ “chúng ta”, thực sự khiến cho người khác cảm thấy dường như từ trước đến nay, hai người họ đều gắn bó như cùng một thân thể. Tề Thịnh chẳng nói gì cả, nhưng Hà quản lý đã bị chính những suy nghĩ lung tung của mình đánh bại. Ở chung vài ngày, Đường Thu liền biết dáng người của Tề Thịnh từ đâu mà có. Cuộc sống của hắn cực kỳ quy củ, sáng sớm thức dậy liền chạy bộ một giờ, ăn tối xong, nghỉ ngơi một chút rồi lại kiên trì tập luyện, nâng tạ, chạy bộ hoặc là hít đất. Đường Thu còn thấy có một tấm thẻ hội viên câu lạc bộ thể hình ở nhà hắn, có lẽ bởi vì thân phận của Đường Thu không tiện ra ngoài, khiến cho gần đây Tề Thịnh cũng chỉ có thể ở nhà tập luyện. Khi Tề Thịnh hăng hái chạy trên máy chạy bộ, Đường Thu liền làm tổ trên sô pha mà nhìn hắn. Chiếc áo ba lỗ hơi mỏng không giấu được dáng người đang nhấp nhô lên xuống, mồ hôi thấm vào ướt đẫm, còn thấy rõ ràng từng đường cong trên cơ thể. Đường Thu nhìn thấy, vừa hâm mộ vừa nóng lòng muốn thử, dưỡng bệnh ba tháng, cơ bụng mà cậu vất vả lắm mới luyện được cũng biến mất luôn thì không nói đi, đã vậy lại còn bị thay bằng cái bụng nhỏ nhỏ mềm mềm. Vì thế, thừa dịp Tề Thịnh chạy xong và đi tắm, Đường Thu vội lén lút chiếm lấy máy chạy bộ, còn rất hăng hái mà chỉnh tốc độ nhanh nhất. Hậu quả của việc không biết tự lượng sức mình chính là. . . . . . Mười phút sau, Đường Thu hít thở càng lúc càng nặng nề, chân cũng càng ngày càng mỏi, dần dần không thể bắt kịp tốc độ nữa. Sau đó, cậu chỉ kịp “A” một tiếng ngắn ngủi, chân liền nghiêng ngả vấp té, rắc một cái trật thắt lưng. Nếu không phải vừa lúc Tề Thịnh bước ra từ phòng tắm, lại nhanh chóng sải bước đến đỡ cậu vào lòng, có thể cậu còn phải bị đập đầu thêm lần nữa. Trên người Tề Thịnh tỏa ra mùi hương khoan khoái nhàn nhạt, rất dễ chịu. Nhưng Đường Thu nằm trong lòng hắn cũng chẳng cảm thấy dễ chịu mấy. Bởi vì Tề Thịnh sải chân bước đến quá dài, cho nên. . . . . . khăn tắm quấn quanh eo rất tự nhiên mà rơi xuống. Hơn nữa, bởi vì tư thế ám muội này mà Đường Thu có thể cảm nhận rõ rằng, phía dưới khăn tắm, quả thật là trống trơn = = Loại cảm giác này thật sự rất xấu hổ. Đường Thu không tự giác nhích nhích mông, sau đó eo bỗng đau đến mức cậu bật người rên một tiếng. “Đừng nhúc nhích.” Tề Thịnh nhíu nhíu mày, hoàn toàn không ngại việc mình đang *** mà tiêu sái, thoải mái ôm Đường Thu đặt lên sô pha. Lập tức có một đôi tay ấm áp, nhẹ nhàng lướt qua bụng và eo Đường Thu: “Đau chỗ nào?” “Eo bị trật rồi.” Đường Thu rầu rĩ tựa vào sô pha, chôn đầu giữa khuỷa tay, làn da nơi eo bị bàn tay ấm áp kia sờ qua nên hơi run run. Vừa nãy hình như cậu đã không cẩn thận nhìn thấy “thằng nhóc lớn” mà mình không nên nhìn, với nam giới mà nói, so sánh nơi ấy rốt cuộc là “Anh lớn hay là tôi lớn” quả thực chính là một loại bản năng. . . . . . Vì thế, Đường Thu lại ghen tỵ. Bàn tay của Tề Thịnh chậm rãi đi xuống, dừng lại nơi eo của Đường Thu: “Chỗ này?” “Ừm. . . . . .” Bàn tay có những vết chai mỏng chầm chậm xoa nhẹ, “Đau lắm không? Đi bệnh viện?” Đường Thu thật cẩn thận xoa eo, rất đau, nhưng cũng không phải là không thể chịu được, mỗi lần bị thương khi đóng phim võ thuật đều đau hơn thế này nhiều. Cho nên cậu không để ý lắm, lắc lắc đầu: “Không cần. Anh có thuốc xoa bóp không? Tôi tự xoa một lát là được rồi.” Tề Thịnh đương nhiên không thể để cậu tự xoa, đi mặc quần áo xong liền mát xa miễn phí hai giờ cho Đường Thu. Động tác của hắn luôn rất dịu dàng, làm cho Đường Thu thoải mái đến mức ngủ thiếp đi, nhưng đến cuối cùng Tề Thịnh vẫn không nhịn được mà nhéo mạnh cậu một cái, giống như dạy bảo mà ghé vào lỗ tai cậu nói một câu: “Thật là hư.” Đến ngày hôm sau, eo của Đường Thu vẫn còn đau, cho nên tất cả hoạt động đều bị Tề Thịnh cấm, chỉ có thể nhàm chán nằm trên sô pha xem TV. Tiện tay mở đến kênh đang chiếu phim cổ trang mà Kiều Dĩ An đóng vai chính, Đường Thu nhìn thấy gương mặt vô cùng đẹp nhưng cũng vô cùng đơ kia, mới nhớ đến mình vẫn còn chuyện vui để chơi. Vì thế, cậu vừa thưởng thức diễn xuất vô cùng thê thảm của Kiều Dĩ An, vừa cầm lấy di động tìm số của cậu ta. Điện thoại vừa vang lên một tiếng đã có người nghe, đầu kia điện thoại, giọng nói của Kiều Dĩ An vô cùng hưng phấn: “Đường Thu! Đường Thu! Cậu ruốt cuộc cũng nhớ ra tớ rồi!” “Ừ, đang xem bộ phim truyền hình mà cậu mới đóng, đột nhiên nhớ ra.” Đường Thu không nhanh không chậm nói. Kiều Dĩ An hưng phấn đến mức chửi bậy: “Ta XXX! Sớm biết vậy thì để khôi phục trí nhớ cho cậu, lúc ở bệnh viện tớ mỗi ngày đều sẽ mở phim tớ đóng cho cậu xem!” “Không được, tớ sẽ nôn mất.” Đường Thu dịu dàng nói với cậu ta. “À. . . . . .” Kiều Dĩ An vẫn kiên cường, bướng bỉnh tự an ủi bản thân: “Ừm, xem có một người diễn hoài sẽ chán đến buồn nôn, tớ xem Dung Tấn diễn mãi cũng vậy đó, ha ha ha. Có điều không ngờ rằng diễn xuất của tớ lại tiến bộ nhiều như vậy, cậu chỉ xem một chút đã có thể nhận ra tớ giữa nhiều người như thế! Trước kia rõ ràng là cậu vẫn chê cười tớ diễn xuất thối nát, tầm thường!” Đường Thu xấu xa cười nhẹ nhàng: “Trước kia tớ sai rồi. Hôm nay tớ mới phát hiện, cả một dàn diễn viên, hẳn là chỉ có mình cậu mới có thể diễn đến mức thối nát không gì sánh được lại vẫn có thể khiến cho người ta muốn xem hết.” “. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Huhu!” Kiều Dĩ An rốt cuộc không chịu nổi nữa, quăng điện thoại, khóc lóc chạy đi. Nhưng rất nhanh đã có người nhặt điện thoại lên, giọng nói rất thu hút của Dung Tấn từ đầu kia chậm chạp truyền đến: “Trở nên xấu xa rồi, Đường Thu. Đến đây đi, ba thiếu một.” Đường Thu xoa xoa eo, không rõ vì sao lại cảm thấy có chút chột dạ: “. . . . . . Bị thương rồi, không tiện lắm. . . . . .” “À, cậu là muốn tôi nói cho Kiều Dĩ An và Hà quản lý biết sự thực về chuyện mất trí nhớ của cậu sao? Kiều Dĩ An thì cũng ổn, nổi điên xong thì thôi. Còn chỗ Hà quản lý, hình như vì chuyện này mà đã từ chối không ít công việc?” “. . . . . . Đợi một chút.” Đường Thu nhanh chóng trả lời. Đến khi Đường Thu ngồi xe của Tề Thịnh đến nhà Dung Tấn, mọi người đứng ngoài cửa đều có chút kinh ngạc. Dung Tấn, Kiều Dĩ An và Thạch Lỗi vừa liếc mắt nhìn thấy Tề Thịnh, vẻ mặt liền có chút méo mó. Có điều Dung Tấn và Thạch Lỗi đều là diễn viên có danh tiếng lâu năm, một giây trôi qua liền điều chỉnh vẻ mặt của mình xong. Chỉ có Kiều Dĩ An vẫn còn trưng ra vẻ ngạc nhiên, tò mò mà vẫy tay chào Tề Thịnh: “Này, xin chào hoàng tử hôn tỉnh mỹ nhân ngủ say!” “Xin chào.” Tề Thịnh vô cùng đứng đắn bắt tay với Kiều Dĩ An, nhưng thật ra là đang khẽ bóp tay cậu ta. Đường Thu lén kéo kéo Dung Tấn, ngầm đánh mắt liếc nhìn bạn trẻ Thạch Lỗi đang ở đây: “Sao hắn lại ở đây?” Đương nhiên không phải là cậu ghét bỏ gì Thạch Lỗi, chỉ là mấy người họ đánh bài trước giờ quanh đi quẩn lại cũng chỉ có từng ấy người cố định. Mà trong giới diễn viên, Thạch Lỗi từ trước đến giờ đều đi theo con đường lặng lẽ, vai diễn cũng toàn là vai rắn rỏi, kiên cường, tốt bụng, nếu không phải có một hồi nghiệt duyên lúc trước, bọn họ kì thật chưa từng cùng xuất hiện nhiều. Dung Tấn chỉ trả lời cậu một câu: “Hắn đánh mạt trượt không tồi.” . . . . . . Được rồi, đây quả thật chính là tiêu chuẩn đánh giá kết bạn hàng đầu của Dung Tấn. Vốn đang định hỏi han vài câu, nhưng quần chúng đều bị ánh mắt của Dung Tấn áp bách, vội vàng nhanh chóng bay tới bàn mạt trượt. Đường Thu vừa ngồi xuống, Tề Thịnh cũng rất tự nhiên mà ngồi xuống bên cạnh cậu, nghe thấy Đường Thu “hừ” nhẹ một tiếng, tay trái liền thuần thục mà sờ lên eo cậu, nhẹ nhàng xoa bóp. Ba người còn lại, vẻ mặt nhất thời trở nên vô cùng quỷ dị. . . . . . Cuối cùng vẫn là Đường Thu họ nhẹ một tiếng, giải thích: “Hôm qua không cẩn thận nên eo bị trật.” Tề Thịnh đã rút tay lại theo ý cậu, có chút ý muốn tránh nghi ngờ. Có điều, cảnh tượng liếc mắt đưa tình này, nhìn thế nào cũng thấy ái muội mờ ám, ngay cả Kiều Dĩ An ngốc nhất cũng thầm suy nghĩ trong lòng. . . . . . Hình như, thà không giải thích còn hơn = = Thật ra, xem ván mạt trượt liền dễ dàng nhìn ra tính cách của một người, ít nhất phong cách đánh bài của bốn người này cũng rất rõ ràng. Kiều Dĩ An tuyệt đối là kẻ sung sức nhất. Mỗi lần thắng đều nhất định sẽ hưng phấn tru lên, hơn nữa còn tận lực chế nhạo bên thua. Hết lần này đến lần khác, người thua luôn là Dung đại ảnh đế, vì thế đánh xong một ván, Kiều Dĩ An đã đặt cho Dung Tấn vô số tên gọi, cái gì mà “Đài cao pháo thủ”, cái gì mà “Thần pháo số tám”, cái gì mà “Liên hoàn pháo”, sau đó bị Dung Tấn bất ngờ cốc cho một cái, đau đến mức nước mắt lưng tròng chẳng dám lên tiếng nữa. Qua ván mới, cậu ta lại không biết sống chết mà tiếp tục vòng tuần hoàn này. ╮ (╯▽╰)╭ Thạch Lỗi thì thuộc loại im lặng gom tiền. Cả đêm hắn nói không quá mười câu, câu nói rõ ràng nhất chỉ có một chữ “Ù”. Nhưng dù là ăn tiền hay thua tiền, hắn đều không có một động tác hay biểu cảm dư thừa nào, cho nên Dung Tấn đưa tiền ra cũng vô cùng cam tâm tình nguyện. Dung Tấn, tuy là kĩ thuật vô cùng kém nhưng thái độ tuyệt đối rất tốt. Cho dù cả đêm hắn đều lặp lại mấy động tác, rút bài, xào bài, đưa tiền, hắn vẫn chơi rất hào hứng, không chút oán hận. Nhưng là, mỗi lần nhìn thấy hắn dùng vẻ mặt nghiêm túc, biểu tình rối rắm do dự hơn năm phút đồng hồ, cuối cùng lại đánh ra một con bài không đâu vào đâu, Đường Thu lại thật tâm thay hắn đau trứng. [ờ, chính là cái mà mọi người đang nghĩ đó…] Còn Đường Thu thì sao, tự cảm thấy cậu hắn là người bình thường nhất và cũng là người đánh bài vất vả nhất trên bàn mạt chược này. Cho dù cậu đánh bài cũng rất vui, nhưng phải làm quá nhiều chuyện. Không chỉ phải kiên nhẫn nghe Kiều Dĩ An lải nhải phun mưa, còn phải nói chuyện phiếm vài câu với Thạch Lỗi để thay đổi không khí, thường thường còn phải an ủi Dung Tấn một câu “Lần này đánh không tệ nha”, linh tinh các loại. Đường Thu không thường thắng, nhưng mỗi lần cậu thắng, nhất định đều là thắng lớn, càng về sau càng lớn. . . . . . Cho nên chỉ cần Đường Thu vừa thắng, những người khác đều tự động lấy ra một xấp tiền màu đỏ. Cảm giác thắng lợi rất dễ khiến người ta say mê, Đường Thu ngay cả eo bị trật cũng dần quên mất. Mãi đến khi Tề Thịnh vẫn ngồi bên cạnh học tập hồi lâu đột nhiên đưa tay nhéo nhéo eo cậu, nhắc nhở rằng “đã khuya”, cậu mới đột nhiên phát hiện kim đồng hồ đã vượt qua số mười hai từ lúc nào. “Phải về rồi sao?” Đường Thu có chút lưu luyến. “Bây giờ vẫn còn là thời gian dưỡng bệnh.” Tề Thịnh một chút cũng không mềm lòng, vẫn đang thấp giọng nhắc nhở cậu. Sau khi một ván mạt trượt kết thúc, Đường Thu vẫn đành cam chịu tạm biệt quần chúng. Kiều Dĩ An ngoài miệng lải nhải không ngừng, nhưng chính việc ngáp tới ngáp lui đã sớm bán đứng cậu ta. Còn Dung Tấn lại nhanh chóng đưa tay kéo lấy tay Đường Thu, dùng ánh mắt chứa đựng tình cảm và quyến rũ cấp bậc ảnh đế nhìn cậu vài giây, cuối cùng còn tỏ vẻ yếu đuối nói một câu: “Đừng đi.” Đường Thu cảm thấy thật buồn cười, Dung Tấn lúc này tuyệt đối là chân thành nhất, còn đáng yêu hơn bình thường nhiều. Có điều Tề Thịnh nhìn thấy cảnh này lại không cảm thấy thế. Cũng may Đường Thu đã nhanh chóng rút tay ra, tuy rằng câu mà cậu cam đoan với Dung Tấn, “Trở về dưỡng bệnh khỏe rồi thì sẽ cùng anh suốt đêm” vẫn khiến Tề Thịnh nhíu mày, nhưng cậu tốt xấu vẫn ngoan ngoãn đứng dậy, mặc áo khoác vào, đi theo Tề Thịnh về nhà. Vẻ mặt bị bạn bài vứt bỏ của Dung Tấn quả thật rất có vẻ lặng lẽ cô đơn đáng thương, ngay cả bạn nhỏ Kiều Dĩ An không biết nhạy cảm là gì cũng không đành lòng, chịu đựng cơn buồn ngủ mà tốt bụng đề nghị: “Hay là chúng ta gọi thêm người đến đánh tiếp đi?” “Không cần.” Dung Tấn nhìn bóng dáng Đường Thu và Tề Thịnh bước bên nhau, cùng vẫy tay tạm biệt, khẽ bĩu môi, hưng phấn xào xào mấy quân mạt trượt trong tay, “Thật là. . . . . . sáng chói chiếu mù mắt chó của người khác rồi.” 罒▽罒 Loại hoạt động đánh mạt trượt này yêu cầu tay mắt lanh lẹ, tinh thần kết hợp nên rất hao tốn thể lực. Cho nên tuy rằng ngừng tay đúng lúc nhưng Đường Thu vẫn có chút mệt mỏi muốn xỉu. Sáng hôm sau, khi Tề Thịnh đi làm, cậu vẫn đang ngủ bất tỉnh nhân sự. Tề Thịnh không đánh thức cậu, chỉ ngồi bên giường ngắm nhìn vài phút, nhẹ nhàng giúp cậu lấy sợi tóc không cẩn thận bị dính vào miệng ra, rồi rời đi. Dọc theo đường đi, hắn đều hồi tưởng lại dư vị trong lòng bàn tay mình. Chuyện này, mấy tháng trước đối với hắn mà nói thì giống như là một giấc mộng xa vời, nhưng hiện giờ, lại hình như vẫn chưa đủ. Hậu quả của việc đầu óc không tập trung chính là, Tề Thịnh đến công ty hồi lâu mới phát hiện mình đã phạm một sai lầm — tối hôm qua đi chơi bài cùng Đường Thu, về nhà xoa bóp eo cho cậu xong, hắn liền vội vàng tiếp tục lên mạng học tập tinh hoa của quốc gia [mạt trượt], khiến cho hắn trước khi ra khỏi nhà hiếm khi quên kiểm tra, đã để quên tài liệu quan trọng trong hội nghị của công ty ở nhà. Hội nghị đã sắp bắt đầu rồi, cho dù phần phát biểu của Tề Thịnh là ở đoạn sau, nhưng nửa đoạn trước vẫn cần hắn chỉ đạo. Cô thư ký xung phong nhận việc, Tề Thịnh nhíu mày suy tư một lát, vẫn gọi điện thoại cho Đường Thu. “Alô. . . . . .” Giọng nói của Đường Thu rất lười biếng nhưng cũng xem như tỉnh táo, nghe điện thoại cũng rất nhanh, có vẻ là đã rời giường. “Tỉnh dậy rồi sao? Hôm nay có công việc gì không?” Gần đây Đường Thu hồi phục khá tốt, Hà quản lý đã bắt đầu thay cậu nhận một ít công việc thoải mái như phỏng vấn hoặc tham gia game show. “Có a.” Đường Thu mang ý cười trả lời. “Khi nào đi?” “. . . . . . Đang đi trên đường.” Đường Thu đáp rất nhanh, trong lời nói còn xen kẻ âm thanh đi bộ. Tề Thịnh cúp điện thoại, lúc này mới an tâm sai thư ký thay hắn về nhà lấy tài liệu. – hắn nào đâu biết rằng, Đường Thu chưa tỉnh ngủ, thậm chí ngay cả người đang gọi điện thoại là ai cậu cũng chẳng biết. Những câu trả lời của cậu chính là theo bản năng sinh tồn suốt bao năm qua, vô số lần vừa lăn qua lăn lại trên giường vừa nghe những cú điện thoại liên hoàn gọi đến của chú quản lý giục cậu đi làm. Nằm trên giường, điện thoại kêu, nghe thấy hai chữ “công việc”, đầu tiên là lắc mạnh đầu cho thanh tỉnh vài giây, nói cho đối phương biết mình đã xuất phát, thuận tiện chạy quanh giường hai vòng rồi liền cúp điện thoại, tiếp tục bổ nhào lên giường ngủ say như heo chết. Mấy động tác này cậu đã làm vô cùng thuần thục, ít nhất Hà quản lý đã sớm biết rõ. Nhưng Tề Thịnh không phải là quản lý Hà. Vì thế, khi cô nàng thư ký lấy chìa khóa mở cửa nhà Tề Thịnh ra, vừa ngẩng đầu nhìn liền thấy Đường Thu chân trần đứng giữa phòng khách, toàn thân gần như chẳng mặc gì ngoại trừ một chiếc khăn tắm be bé quấn quanh eo, tóc vẫn còn ẩm ướt, ánh mắt mơ hồ mù sương. Cô nàng thư ký. . . . . . sợ ngây người. “. . . . . . Chào.” Sau một hồi tĩnh lặng, Đường Thu lại là người phản ứng trước, thân mật chào đối phương một tiếng. Cậu đã nhận ra cô nàng suýt chút nữa đã nuốt cậu vào bụng. Về phần nửa người trên không thể che được. . . . . . Đường Thu đã từng đóng một vài cảnh bán ***, theo kinh nghiệm của cậu, tình huống này mà còn kinh hoàng lúng túng chạy loạn lộn xộn, rất có thể sẽ *** hoàn toàn luôn. “Xin chào.” Cô nàng thư ký thì thào trả lời, ánh mắt vẫn đờ ra, dừng lại ở gương mặt Đường Thu. Tuy là diễn xuất của Đường Thu rất ổn, nhưng cũng có chút khó xử, lúng túng xốc chặt khăn tắm, sờ sờ mũi: “Ngài. . . . . . có việc gì sao?” “. . . . . . Tề Thịnh để tài liệu ở ngăn kéo đầu tiên ở cái bàn trong thư phòng hội nghị đã sắp bắt đầu rồi cho nên bảo tôi lại đây lấy giúp hắn.” Một chuỗi trả lời này hoàn toàn là dựa vào bản năng làm việc của cô nàng thư ký, chứ thực ra, đầu óc của cô hiện giờ vẫn còn ở trong trạng thái bị sét đánh. “Vậy tôi sẽ không quấy rầy cô.” Đường Thu mỉm cười với cô thư ký, từng bước trấn tĩnh chậm rãi đi vào phòng mình — ít nhất thì vẻ ngoài cũng xem như trấn tĩnh. Khi cô nàng thư ký tìm được tài liệu, Đường Thu đã sớm mặc quần áo vào, ngồi bên bàn ăn tùy tiện lật báo. Tóc cậu có vẻ là đã dùng khăn mặt vội vàng lau qua, những cọng tóc ẩm ướt che khuất hàng lông mi dài đang rủ xuống, màu đen tuyền đẹp đến chói mắt khiến cho khuôn mặt cậu dưới ánh mặt trời vẫn có chút mơ hồ không thật. Lại nhìn thấy cô nàng thư ký, cậu cũng không có vẻ mặt xấu hổ gì, chỉ buông báo xuống, thoáng ngẩng đầu cười với cô ấy. Nụ cười này phối hợp với dáng vẻ tùy tiện ngồi dựa vào bàn thật sự là vô cùng tươi đẹp, cũng vô cùng quen thuộc. Cô nàng thư ký đứng trong phòng khách chầm chậm đi đến, cẩn thận từng bước, miệng mở rồi lại khép, cuối cùng vẫn không nhịn được mà run rẩy hỏi một câu: “Xin hỏi, anh là. . . . . .” Hỏi một nửa lại cảm thấy mình quá đường đột, vội vàng sửa lại: “Ngài là bạn của tổng giám đốc Tề sao?” “À. . . . . .” Đường Thu mang vẻ mặt mù mờ suy nghĩ vài giây, ánh mắt khẽ cong lên, nhìn cô nàng thư ký mà mỉm cười một cái đẹp đến mức có thể khiến người khác muốn phạm tội: “Tôi là chồng của em họ anh ấy. . . . . .”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]