Tề Thịnh cảm thấy gần đây mình có chút mệt mỏi, cho nên vừa rồi hắn mới sinh ra lỗi giác là “viên kẹo đường này hình như biết động đậy”, hiện giờ dường như lại nghe thấy. . . . . . Viên kẹo trong miệng mình đang nói chuyện? 
Hắn dừng lại, cẩn thận lắng nghe, không có tiếng động gì. Thế là hắn lại nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi liếm liếm viên kẹo nhỏ kia. 
“Ha ha. . . . . . phụt. . . . . . Nhột quá nhột quá. . . . . . Đừng liếm tôi nữa mà. . . . . .” 
Đường Thu lại không nhịn được mà la lên. Không phải là cậu không tiền đồ, mà là đầu lưỡi của bạn fan boy này quá lợi hại, khiến cậu giống như đang chơi đua xe, không ngừng xoay tròn ba trăm sáu mươi độ đến váng đầu hoa mắt. Hơn nữa, đầu lưỡi ẩm ướt còn không ngừng liếm đôi mắt, miệng, bụng của cậu, và cả . . . . .mông, cậu thật là vừa nhột vừa thẹn mà. 
“PIU————–” 
Một cơn lốc mạnh đẩy Đường Thu ra ngoài, sau đó Đường Thu vẽ một đường pa-ra-bôn cao cao giữa không trung, đập một cái lên vách tường, sau đó lại bùm bùm nhảy từ bàn đến sô pha rồi nhảy xuống sàn nhà, rồi lại lăn tới lăn lui như viên đạn nhỏ. 
Cuối cùng cũng dừng lại nơi góc tường, Đường Thu gần như sắp ngất xỉu, nhìn thấy sao sáng bay bay. 
Tề Thịnh híp mắt ngồi xổm xuống, đối diện với viên kẹo nhỏ đang chớp chớp mắt cho đỡ choáng đầu. Đúng, hắn lúc này mới phát hiện viên kẹo này có đôi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-keo-nho/147101/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.