Khiết Nhi run rẩy, cả người dường như mất hết sức lực.
Cô bò lại nhặt chiếc điện thoại lên:
"Cô nói gì?"
Giọng của y tá rất chậm:
"Cuộc hỗn chiến có bom,..."
Khiết Nhi không còn nghe gì nữa. Cô cảm thấy cả thế giới như sụp đổ. Cô buông điện thoại xuống rồi bò lại níu lấy tay dì Khiết. Đôi mắt ướt đỏ ngầu:
"Dì, dì nói đó không phải sự thật đi dì!"
Dì Khiết ôm chầm lấy cô:
"Khiết Nhi, con đừng tin."
Trái tim đập mạnh co thắt, giọng nói nghẹn uất mang tuyệt vọng dâng trào. Đau đớn như ai đó bẻ gãy từng chiếc xương sườn của cô.
"Dì... Dì nói gì đi dì!"
"..."
Khiết Nhi đưa tay gạt đi nước mắt. Đột nhiên cô đứng dậy kéo tay dì Khiết.
"Chúng ta đến bệnh viện đi dì. Con không tin!"
Cô vội vàng quơ tay tìm chìa khóa xe ở trên bàn. Rất nhanh, Khiết Nhi tìm thấy rồi chạy đi ngay lập tức.
Cũng vào lúc này, dì Khiết đang ngồi ngẩn người nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, vội chạy đuổi theo cô.
"Khiết Nhi, con đi đâu..."
"Khiết Nhi!"
Khiết Nhi chạy xuống cầu thang thì bị vấp ngã. Chân cô đau đến bật máu. Nhưng vết thương này có là gì chứ?
Cô ôm chân bắt đầu chạy tiếp. Ra đến cửa, Khiết Nhi dùng mọi cách nhưng không thể nào mở xe được.
Cô kéo mạnh cửa, gào lên:
"Tại sao? Mau mở cửa đi!"
"Mở ra!"
Lúc này, ở phía sau, dì cô chạy đến, hét gọi tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-keo-ngot-cua-chu-dich/3729360/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.