Cửa vừa mở, giúp việc kinh ngạc. Bà dùng tay che miệng lại...
"Sao bên trong tại tối thế này tiểu thư? Người cứ vậy mà ngủ luôn đến tối cũng không hay!"
Giúp việc nói xong tiến lại cánh cửa sở mở rèm ra. Ánh nắng chiếu vào làm Khiết Nhi tỉnh giấc.
"Dì?"
"Tiếu thư, lão gia gọi tiếu thư xuống ăn trưa."
"Dạ!"
Khiết Nhi ngồi dậy, cô định tung chăn ra để bước xuống giường nhưng khựng lại vài giây.
Hình như cô không mặc gì bên trong. Khiết Nhi đỏ mặt:
"Dì, hay dì có thể ra ngoài trước. Để con thay quần áo rồi xuống liền."
"Được! Để dì xuống báo với lão gia một tiếng."
"Dạ."
Sau khi dì giúp việc ra ngoài, cửa đóng lại, Khiết Nhi mới dám xuống giường.
Cô cảm giác cái miệng của mình vừa sưng vừa tê. Còn cái chân vừa mỏi lại vừa đau. Cả người ê ẩm. Lúc đứng lên hai chân run run đi không nổi. Còn cả cái lưng như muốn gãy ra.
Rốt cuộc cô đi được vài bước ngã khuyu xuống. Chưa hết đâu, cả người cô còn chi chít vết đỏ, không phải đỏ tươi mà đỏ thẫm kinh khủng. Khiết Nhi phát cáu:
"Dịch Phong khốn nạn! Rốt cuộc chú đã làm gì rồi?Còn hơn vừa đánh trận trở về."
"Cái đó gọi là gì nhỉ? Là "thương binh". Đúng rồi! Ông chú chết bầm biến cô thành thương binh mà bây giờ chuồn mất tâm."
Khiết Nhi vừa mắng vừa lấy tay chống lưng đứng dậy. Cô cứ như già đi mấy chục tuổi.
"Chết thui! Huhu. Dịch Phong chết bầm!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-keo-ngot-cua-chu-dich/3719491/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.