“Khương Khiết Nhi, bây giờ em không nói lý lẽ sao?”
Đúng là vô duyên vô cớ bị giận khiết Dịch Phong cực kỳ tức giận. Tính nhẫn nại của đàn ông là có giới hạn cơ mà?
Vậy mà Khiết Nhi đâu quan tâm. Cô không biết tại sao tâm trạng lại khó chịu, bực bội như thế.
“Hứ? Tại sao em phải nói lý lẽ với chú? Chú là đồ đáng ghét!”
Khương Khiết Nhi mang túi xách đi ra bên ngoài. Cùng lúc thư ký Đình đến nhà Dịch Phong.
“Tiểu tổ tông, chào buổi sáng!”
“Hứ!”
Cô đẩy ông chú Đình ra. Rồi hậm hực đi ra khỏi biệt thự.
Thư ký Đình nhìn Dịch Phong rồi nhìn sang Khiết Nhi. Anh hỏi:
“Có cần đuổi theo?”
“Không cần! Muốn đi đâu thì đi!”
Chưa đầy 1 phút,2 Dịch Phong lại đá chân vào chân thư ký Đình.
“Còn ở đây? Không mau đi theo con bé?”
“Vừa rồi chẳng phải?”
“Cút!”
Thư ký Đình rùng mình chạy ra cửa.
“Đúng là “trâu bò húc nhau ruồi muỗi chết” mà!”
Dịch Phong nhìn theo Khương Khiết Nhi, hắn khẽ thở dài:
“Đúng là con gái trong thời kỳ này cũng khó tính lắm nhỉ?”
“Dịch thiếu, ở bến cảng xảy ra chút chuyện!” , thuộc hạ bước vào cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
Dịch Phong gật đầu hiểu ý. Hắn khoác vội chiếc áo khoác bằng da rồi vào trong xe. Hai người cùng nhau đến bến cảng xem xét tình hình.
Bọn họ phóng xe, vượt đèn đỏ mấy lần để đến bến cảng nhanh nhất.
“Mới sáng ra định gây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-keo-ngot-cua-chu-dich/3718710/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.