“Ưm… Chú thả ra…”
“Đừng mà… Đừng… Ưm... Nhẹ chút đi chú...”
"Xin chú!"
Nhìn thấy gương mặt Khiết Nhi ngây thơ đỏ bừng, tim Dịch Phong không ngừng đập loạn. Hắn xúc động đến khóe mắt ửng đỏ.
“Dịch thiếu, Dịch thiếu ơi… ”
Bị tên thuộc hạ kéo ra khỏi giấc mộng xuân. Hắn bật ngồi dậy. Cả người ướt nhẹp như vừa rơi xuống nước.
Đường đường là đại ca, loại chuyện gì mà không thấy. Chỉ là không ngờ, hắn cũng có ngày nằm mơ kiểu mất mặt như thế!
Cũng có lẽ là do độc thân quá lâu rồi!
Thấy mặt Dịch Phong thẩn ra. Thuộc hạ có chút lo lắng.
Hắn có bật điều hoà trong xe mà?
“Dịch thiếu chúng ta còn khoảng 2 tiếng nữa mới đến nơi. Ngài vẫn ổn chứ?”
“Ừ!”, Dịch Phong xoa xoa thái dương.
"Vừa rồi tôi ngủ có nói gì không?"
Thuộc hạ ho nhẹ. Vừa rồi hắn có gầm gừ đôi chút, thỉnh thoảng thở mạnh. Hắn mới dừng xe lại ra ngoài hít thở.
Vẫn là không nói thì hơn.
Tên thuộc hạ mở to mắt giả vờ thành thật:
"Không có!"
“Nhưng mà Dịch thiếu, anh Đình gọi cho ngài nhiều cuộc mà không được.”
“Hắn có chuyện gấp gì sao? Về Sài Gòn rồi nói!”
“Dạ. Nhưng mà anh Đình nói “Tiểu tổ tông" đi nhậu rồi!”
“Khiết Nhi?”
Nghe xong hắn muốn tụt huyết áp luôn rồi. Người đàn ông trở nên cáu gắt.
“Còn đứng đó làm gì? Nhanh lái xe đi!”
…
Không phải đây là lần đầu cô chọc hắn. Hắn bây giờ thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-keo-ngot-cua-chu-dich/3718707/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.