Edit + beta: Bé Sứa muốn ở nhà
"Bệnh trầm cảm?"
Lý Bế Chủy gật đầu thật mạnh.
Trong lòng Cố Thời nói anh đừng có gạt tôi, để chẩn đoán chính xác bệnh trầm cảm phải làm một đống hạng mục khám sức khỏe, Thao Thiết không có dạ dày thì khám thế nào được.
Ủa? Chờ chút, có cần khám dạ dày không nhỉ?
Tự dưng Cố Thời không chắc lắm.
"Thao Thiết đáng thương quá." Lý Bế Chủy lầm bầm.
"Không đáng thương lắm đâu." Cố Thời lạnh lùng cắn miếng thịt, "Người bị anh ta ăn cũng rất đáng thương."
"Cũng đúng, nhưng mấy cái đó xưa rồi." Lý Bế Chủy nói.
"Hả?" Cố Thời khó hiểu, "Bây giờ anh ta đổi thực đơn rồi hả?"
"Lâu lắm rồi, kể từ khi con người tôn thờ cậu ấy, cậu ấy đã không còn ăn người nữa rồi."
Cố Thời có hơi bất ngờ: "Vậy chắc lâu dữ lắm."
Dựa theo hồ sơ nghiên cứu di tích văn hóa hiện có, từ hơn 5000 năm trước đã xuất hiện gốm đen và ngọc bích có hoa văn Thao Thiết.
Nói cách khác, việc tôn thờ thần thú truyền thuyết Thao Thiết đã xuất hiện ít nhất từ thời kỳ đồ đá mới.
"Thực sự đã rất lâu."
Ngay cả trong một đám sinh vật không phải con người như họ, khoảng thời gian đó cũng không hề ngắn chút nào.
Lý Bế Chủy nghĩ, cố tính xem rốt cuộc đã qua bao nhiêu năm, nhưng tính tới tính lui cũng không thể tính rõ, đành bỏ cuộc.
Cố Thời gật đầu: "Cũng khá tốt."
Khác với Cố Tu Minh, Cố Thời có cái nhìn rất thoáng đối với hầu hết mọi việc, cậu chưa từng chú trọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-dieu-duong-tam-gioi-tuy-am-truong-ca/4701962/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.