"Alo? Sao mày không nói gì nữa thế hả con trai? Này, nãy giờ mẹ đùa thôi nhá, thực ra mẹ muốn có con dâu lắm rồi, mày cố gắng rước người ta về cho mẹ vui đi!"
"Cưới vợ mà để mẹ vui thì con lấy vợ làm gì?" Trần Hạo giật giật khóe môi.
"Mẹ.. mẹ không quan tâm! Mẹ chỉ cần mày rước người ta về nhà mình một hôm thôi là mẹ đã vui lắm rồi, chỉ cần phù hợp với tiêu chuẩn của mẹ, những thứ khác mẹ không quan tâm."
Trần Hạo cạn lời lần hai: "" Mẹ, phù hợp với tiêu chuẩn của mẹ thì có khác gì rước vợ về cho mẹ vui hả?
Anh đành hắng giọng: "Thôi được rồi, nể tình mẹ nài nỉ, hôm nay con trai sẽ dẫn mẹ lên nhà con thăm cô ấy."
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi một tiếng rống to từ bên đó truyền qua làm anh giật mình suýt đánh rơi điện thoại: "Mày.. mày đã ở chung với con gái nhà người ta rồi? Ôi chúa ơi, kiếp trước tôi đã tạo nghiệt gì thế ông ơi, nó dụ dỗ con gái nhà người ta kìa ông ơi.. Sao tôi lại đẻ ra một thằng con trai vô liêm sỉ thế ông ơi.."
"Mẹ bình tĩnh nghe con nói cái đã.."
"Mày kêu mẹ làm sao mà bình tĩnh được đây? Ôi trời ơi con ơi, mày.."
"Mẹ, nhà hai đứa bọn con ở gần nhau." Trần Hạo ngắt ngang lời mẹ mình. "Mẹ chẳng chịu nghe hết câu đã tự suy đoán linh tinh thế? Con không biết mẹ có tật này từ lúc nào luôn ấy."
Đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-dan-tinh-yeu/2620091/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.