Tuy vậy cô vẫn muốn chắc chắn rằng đó là Trần Hạo. Cô nhắn lại hai chữ: "Ai vậy?"
Trần Hạo bên này nhận được tin nhắn, lại càng cảm thấy lúng túng. Nhưng tin nhắn thì lại mang sắc thái hoàn toàn trái ngược: "Hàng xóm của cô. Cô đang ở đâu?"
Diệp trầm ngâm một lát, rồi tắt di động. Cô ngồi trên chiếc ghế phòng khách, lưng hơi dựa vào ghế một chút, khép hờ hai mắt lại.
Tại sao mình lại rảnh rỗi đi nhắn tin với anh ta nhỉ? Có phải thời gian này đã an nhàn quá mà quên mất anh ta là mục tiêu ám sát rồi hay không?
Bất chợt cô nhận ra, đây cũng là một cơ hội tốt để kéo gần quan hệ, sau đó từ từ giết chết anh ta. Có rất nhiều cách để ám sát, hơn nữa.. tùy cách mà thời gian dài hay ngắn.
Cô mở di động, đang định nhắn tin cho anh ta thì có cuộc gọi đến.
"Alo?"
Nghe thấy giọng nói đầy nghi hoặc, Trần Hạo bất đắc dĩ trả lời: "Là tôi đây."
"Thì ra là anh." Diệp nhìn lại số máy hiển thị trên màn hình. Lúc nãy quên không lưu lại tên anh ta.
"Cô đang ở đâu vậy? Sao không trả lời tin nhắn?"
"Tại sao tôi phải trả lời tin nhắn của anh?" Diệp vặn lại.
"Vậy sao cô phải bắt máy?" Trần Hạo cười nheo mắt lại.
"Tôi nghĩ là người khác gọi." Diệp trả lời hơi chậm lại. Trần Hạo lặp lại câu hỏi.
"Vậy cô đang ở đâu?"
" Ở nhà người quen."
"Thôi được, cô đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-dan-tinh-yeu/2620083/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.