"Hứa Viên Viên, cô không biết gì thì đừng có nói. Cô còn phải gọi em ấy là chị đấy, đừng đùa." Lâm Vân Du khoanh tay, hơi nhướn mày lên.
"Vậy cô ta.. thật sự là con riêng của mẹ cô sao?" Hứa Viên Viên kinh ngạc, lấy tay che miệng. "Không ngờ nhà họ Tiêu chúng ta lại có bí mật động trời thế này, chậc.."
"Hứa Viên Viên!" Giọng Lâm Vân Du trầm xuống đầy giận dữ: "Chúng ta gì chứ? Đừng đánh đồng tôi với loại người như cô! Cô đừng quên thân phận của mình trong cái nhà này!"
Dường như bị chọc đúng chỗ đau, sắc mặt Hứa Viên Viên có vẻ không tốt lắm. Cô ta chỉ vào mặt Lâm Vân Du: "Cô ỷ vào cái gì mà quát tháo với tôi chứ? Cũng chỉ vì mẹ cô là tổng thống không phải sao?"
"Hừ, thế thì sao." Lâm Vân Du cười cợt nhả. "Dù gì thì cô với tôi chẳng có một xu quan hệ, ngay cả chung một giọt máu cũng chẳng phải, chỉ dựa vào đó thôi là tôi đã có thể hống hách với cô rồi."
"Cô!" Hứa Viên Viên tức tối đến nỗi nắm chặt hai bàn tay. "Cô đừng khinh người quá đáng! Dù gì thì bây giờ tôi với cô chẳng phải là quan hệ chị em họ sao? Cô không biết tôn trọng người khác là gì à?"
"Chị em họ?" Lâm Vân Du cười khẩy. "Xin lỗi, trước giờ cô còn chưa gọi tôi một tiếng 'chị' nữa, còn có.. loại người như cô cũng đáng để người ta tôn trọng sao?"
Lâm Vân Du định dắt Triệu Thanh Diệp đi chỗ khác nhưng như chợt nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-dan-tinh-yeu/2620072/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.