"Thắc mắc nhiệm vụ của tôi là gì sao?" Amon chậm rãi hỏi.
Diệp lại chần chừ, cô lắc nhẹ đầu. Có những việc không nên biết thì tốt hơn.
Amon cười như không cười nhìn cô: "Nhiều lúc tôi thật sự ghét cái tính này của em lắm đấy. Thật sự không thắc mắc sao?"
Diệp lắc đầu, cô cất tiếng: "Thật sự không cần, ngài có thể nói cho tôi biết ngài cần tôi làm gì, tôi sẽ lập tức đi làm. Chúng ta vẫn ở thủ đô chứ?"
Amon bật ra tiếng cười trầm thấp: "Vậy nếu tôi bảo em tiêu diệt Tiêu gia thì sao? Cả tên tiểu tử họ Trần đang theo đuổi em nữa? Chúng ta đang ở thủ đô đấy, em mau đi đi, tôi chờ tin tốt về."
Đồng tử Tiêu Thanh Diệp co lại. Cô không thể nào tin được.
"Ngài.. nói đùa sao?"
Amon không trả lời, chỉ dùng đôi mắt như chứa lại như không chứa ý cười đó nhìn cô. Thanh Diệp ngầm suy đoán trong đầu. Lẽ nào là thật? Nhưng tại sao lại phải làm thế?
Tiêu Thanh Diệp bàng hoàng, cô ngồi trầm tư. Amon rốt cuộc có khúc mắc gì với Tiêu gia với Trần Hạo chứu?
Đúng lúc này Amon lại nói một câu làm cô hết sức bất ngờ.
"A Hy, tên thật của tôi là Trần Dực."
Trần Dực? Tiêu Thanh Diệp ngước mặt lên, chờ đợi câu tiếp theo của Amon. Một thứ gì đó xuất hiện trong đầu cô, rất phức tạp.. hơn nữa, cô không mong suy nghĩ này là thật.
"Tôi, chính là anh trai cùng cha khác mẹ với Trần Hạo đó." Amon cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-dan-tinh-yeu/2620053/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.