Edit: Dao DaoBeta: Tiểu TuyềnĐịa chấn đêm qua khiến cho miệng bẫy rập được ngụy trang phía trênsụp xuống, giống như từng cái từng cái miệng lớn trụi lủi, đem cô ngăncách với bên ngoài.
Mộc Thanh quấn da thú, ngồi ở trên một tảng đá lớn lăn từ đỉnh núi xuống để chờ Ly Mang.
Mặt trời trên bầu trời bao la dần dần lên cao chiếu đến đáy cốc, tỏara hơi ấm ngắn ngủi, nhưng bóng dáng của nó rất nhanh liền vội vã ra đi.
Mộc Thanh vẫn chờ đến khi sắc trời mờ mờ. Từng cơn lạnh đầu đông đánh tới, rụt cả cổ và cánh tay lại, cô cảm thấy rất lạnh, lúc này mới giậtmình thì một ngày đã trôi qua.
Ly Mang nhất định là đang trên đường gấp gáp trở về. Cả vùng đất saukhi giao động vừa xong, thì hắn nhất định qua trở về gấp. Chẳng qua làlộ trình quá xa, cho nên qua nửa đêm, lại qua một ngày, hắn vẫn còn chưa có trở lại.
Ngoài ra không có lý do nào khác nữa.
Cô hà mấy hơi thở vào đôi tay đông cứng của mình, nhọc nhằn vịn theo tảng đá bò xuống, thiếu chút nữa là chân đứng không vững.
Chân cũng đông cứng hết rồi, mấy đầu ngón chân đều tê dại dường như đã không còn cảm giác nữa.
Cô ngồi dưới đất, cởi giày ra, từ từ xoa ngón chân của mình, chờ đếnkhi cảm thấy huyết khí lưu động dưới da, khôi phục chút ít tri giác, lúc này mới lại đứng lên.
Ly Mang nhất định sẽ trở lại. Cô đã một ngày không ăn gì rồi. Cầnphải đi ăn một chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-co-y-dien/2956724/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.