Edit: Hoa Vô Tử
Beta: Gà
*Công tâm vi thượng: Trích một câu nói của Mã Tắc về đạo dụng binh, nghĩa là “Đánh vào lòng người là thượng sách”
Cuộc chiến kết thúc, sau khi thả người đi, người trong bộ lạc thu dọn chiến trường, rồi tất cả kéo đến tụ tập trước sân nhà Lam Nguyệt. Nhóm phụ nữ đốt đống lửa, nướng thịt, nấu canh nóng để bồi dưỡng cho các chiến sĩ phải chiến đấu vất vả, nhóm đàn ông thì ngồi thành nhóm trên băng ghế lấy ra từ trong nhà, sôi nổi bàn tán trận chiến kịch liệt vừa rồi.
“Bộ lạc Mộc cũng kém quá đi, phái được có vài tên đến.” Một người trong bộ lạc nói.
“Đúng vậy, còn chưa tới gần chúng ta nửa bước đã bị bắn chết.” Lại một người phụ họa.
“Mọi người không biết đâu, lúc tôi đang chiến đấu bọn họ, thằng nhóc này thế mà lại bị tôi hét sợ ngã chúi xuống.” Lại một người cười nhạo.
“Chết tiệt … Có mỗi một người bị trầy da, hại tôi chẳng có đất dụng võ.” Tiểu Thạch giơ chân.
“Thầy thuốc này, có mà cậu vui không hết í chứ, không có ai bị thương cả.” Một người khinh bỉ vạch trần thầy thuốc.
“Há há, nào nào, lại đây, để tôi xem thân thể cho anh.” Tiểu Thạch bị vạch trần, cười nham hiểm tiến lên, doạ cho người kia ôm đầu lủi như chuột.
“Tiểu Thạch, hình như Cách Mạn nhà cậu còn bắt sống được một người cho sư phụ cậu đấy.” Khôn ám chỉ người phụ nữ của vị thầy thuốc nào đáo hung hãn đến mức nào.
“Hiển nhiên, Cách Mạn nhà tôi lợi hại thế cơ mà,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-co-hanh/1572003/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.