Ban đêm ở Hắc Sơn chìm trong vắng lặng. Mặt trăng đã lâu không lộ mặt cũng ló ra ngoài hít thở không khí, trong bầu trời đêm lạnh lẽo tản ra ánh sáng mờ ảo êm dịu. Bên ngoài hang động có lác đác mấy người đàn ông ăn quá no đang ngồi tiêu thực. Lam Nguyệt kéo tay Trát Nhĩ, Trát Nhĩ một tay ôm cô ra khỏi hang, đi về phía hồ nước mặn. Đến chỗ mọi người đều không nhìn thấy, Trát Nhĩ ngồi xuống, mở ra lớp da thú phía trước, kéo sát Lam Nguyệt vào ngực, dựa đầu vào đầu cô.
“Trát Nhĩ. .. À . . . Ừm. . . Chờ lúc về. . . tìm thời gian. . . chúng ta. . giao. . . giao. . . giao. . . . phối nhé.”
Lam Nguyệt lắp bắp nói, dụi đầu vào ngực Trát Nhĩ, không ló ra. Cô đợi cả buổi không thấy phản ứng gì, ngẳng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn Trát Nhĩ, phát hiện Trát Nhĩ đang ngây dại.
“Trát Nhĩ. . . Anh. . . Anh. . .”
Lam Nguyệt thẹn nói không nên lời.
“Lam Lam. . . thật?”
Trát Nhĩ đột nhiên hô lên, Lam Nguyệt bị dọa gật gật đầu, lại vùi đầu càng sâu hơn.
Cảm giác dụ dỗ thiếu niên đang gào thét trong lòng, xấu hổ chết đi được, vì cái gì mà cô lại nói ra những lời đó chứ. Cái đồ đầu gỗ Trát Nhĩ này.
“A. . . Trát Nhĩ. . . đừng. . .”
“Lam Lam. . . Lam Lam của tôi. . . .”
Dưới sự hưng phấn, Trát Nhĩ hôn Lam Nguyệt đến đỏ cả cổ, ánh trăng cũng thẹn thùng mà trốn trong đám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-co-hanh/1571950/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.