“Lam này, cô đến từ nơi nào vậy? Sao lại biết được nhiều món ăn thế?”
Cơm nước xong, Trát Nhĩ đi thu dọn bát đũa, đôi đũa hiện tại Lam Nguyệt để cho mình dùng, sau này cô sẽ dạy Trát Nhĩ và những người khác, Sơn nãy giờ vẫn luôn thắc mắc, Mộc Sa cũng nhìn Lam Nguyệt.
“Ở một nơi rất xa, không thể trở về được”
Lam Nguyệt không muốn nói dài dòng, cứ để bọn họ nghĩ cô cũng là người viễn cổ là được rồi, với Trát Nhĩ cô cũng không nói lai lịch của mình.
“Cha mẹ vẫn còn chứ?” Già Sơn lại hỏi
“Không còn, tôi sống một mình” Lam Nguyệt nhìn Trát Nhĩ đang bận rộn, biết hắn cũng đang nghe.
“Aiz. . Không sao. . Lam…Hãy coi nơi này giống như nhà của mình, ở đây còn có Trát Nhĩ, đứa bé tốt. . . Aiz”
Già Sơn thở ngắn than dài an ủi Lam Nguyệt, có lẽ hiểu lầm rằng nơi cư trú của Lam Nguyệt cũng bị yêu quái ở dưới đất ăn giống như bọn họ, chỉ còn dư lại một mình cô.
“Lam Lam, Lam Lam” Trát Nhĩ chạy đến, ôm Lam Nguyệt vào trong ngực dỗ dành.
Mặc dù Lam Nguyệt hắc tuyến khi bị bọn họ hiểu lầm, nhưng đồng thời cũng rất cảm động trước những lời của già Sơn. Ông lão này dù chưa rõ chuyện bên trong, nhưng vẫn có nhận định tốt về cô, khiến Lam Nguyệt cảm nhận được sự ấm áp của tình thân, tựa vào trong ngực Trát Nhĩ mà hốc mắt đã cay cay.
“Lam này, cô thấy Mộc Sa như thế nào, cô chỉ có một mình Trát Nhĩ thì ít quá, Lưu cũng nhắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-co-hanh/1571932/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.