“Soạt” một tiếng, Lam Nguyệt cảm giác chân mình được thả lỏng, mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn. Trát Nhĩ nhẹ nhàng cọ xát khuôn mặt mềm mại của Lam Nguyệt, vỗ về dỗ dành cô ngủ tiếp. Lam Nguyệt trong lúc mơ màng biết là Trát Nhĩ tách khỏi cô, rời giường để tổ chức đi săn thú.
Trong lúc mơ màng, Lam Nguyệt nghĩ: nên rời giường thôi, một lúc nữa Ô Lệ nhất định sẽ chạy tới.
“Lam, dậy, Lam, dậy”
Vừa nghĩ tới, cánh cửa hang được làm từ những thanh gỗ buộc lại với nhau xuất hiện tiếng động, giọng nói ồn ào của Ô Lệ vang lên. Lam Nguyệt ngồi dậy, thuận tay tiếp được bé gái mập đang nhào lên, chọc chọc vào cái trán của bé
“Ô Lệ, rửa mặt và tay chưa?”
“Lam, chờ ngươi rồi cùng rửa, mau lên đi” Ô Lệ lắc lắc cái cổ Lam Nguyệt, giục Lam Nguyệt rời giường.
Mặc quần áo xong, cầm đồ dùng rửa mặt, dẫn theo bé gái mập chuẩn bị đi rửa mặt, đi tới cửa hang, ngẩng đầu nhìn phương xa mặt trời mới nhú lên một nửa, hít sâu một hơi: không khí thật tốt, thiên nhiên thật trong lành quá.
Đúng vậy, Lam Nguyệt đến căn cứ núi đá đã 20 ngày, cộng với mấy ngày lúc cô mới tới nữa thì Lam Nguyệt đã đến thời viễn cổ được một tháng rồi. Từ lúc đến núi đá này, Lam Nguyệt ngày ngày bận rộn xử lý da thú, học nói với Ô Lệ, ngôn ngữ của trẻ con tương đối đơn giản, dễ dàng học, múc nước, dạy phụ nữ ở núi đá dùng nồi đá nấu canh, tìm rau dại các loại.
Thấm thoát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-co-hanh/1571928/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.