Đi suốt năm ngày, cuối cùng đã tới bìa rừng, có thể nhìn thấy sườn núi cùng cánh đồng cỏ ở xa xa. Đi tới bờ suối, Trát Nhĩ thả Lam Nguyệt và túi đồ ở trên lưng xuống, tháo giày của cô ra, xem xét cẩn thận, sau đó nhìn Lam Nguyệt chỉ chỉ về phía rừng rậm.
“Két thập. . .”
Trát Nhĩ nói với Lam Nguyệt xong thì cầm giáo gỗ đi săn.
Lam Nguyệt thả chân vào nước suối mát lạnh, cầm quả màu đỏ mà hôm qua Trát Nhĩ mang về, loại quả này rất mềm, ăn giống như bột mì, hơi ngọt, Lam Nguyệt gọi loại quả này là quả bột.
Mấy ngày qua Lam Nguyệt đã học được rất nhiều từ viễn cổ đơn giản. Trát Nhĩ dường như biết được Lam Nguyệt đang học tiếng nói của hắn, vừa đi vừa dạy Lam Nguyệt một số từ đơn giản.
Sau khi đi bộ suốt ba ngày, chân Lam Nguyệt bị phồng rộp, nổi lên rất nhiều phồng nước, hai ngày tiếp theo đều là người viễn cổ cõng Lam Nguyệt đi, ban ngày săn thú, buổi tối tìm hang núi để nghỉ ngơi, ngày hôm sau trời vừa sáng, ăn uống xong lại tiếp tục đi tiếp. Lam Nguyệt phát hiện Trát Nhĩ rất quen thuộc đường lối ở trong rừng rậm, ngay cả nghỉ ngơi qua đêm ở hang núi cũng được Trát Nhĩ tính toán trước. Lam Nguyệt không có cách nào hỏi hắn, cô còn chưa học được câu từ trong tiếng viễn cổ.
Giao tiếp thật sự quá khó khăn, Lam Nguyệt quyết định phải học bằng được tiếng viễn cổ.
Nhìn túi du lịch ở bên cạnh, Lam Nguyệt suy nghĩ xem có nên đi tắm hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-co-hanh/1571918/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.