“Thật không thể tin nổi. . . . Đó là loài người sao? Mình đã được người viễn cổ cứu ư ” Lam Nguyệt vẫn còn đang trong trạng thái khiếp sợ khi vừa nhìn thấy bóng đen không biết có phải là loài người kia hay không.
Tiếng gầm xen lẫn với tiếng rít gào truyền tới từ phía xa, khiến cho Lam Nguyệt còn đang khiếp sợ phải bừng tỉnh, cô rút súng ra, lần chạy theo hướng phát ra âm thanh.
Lam Nguyệt đi tới gần chỗ hổ răng kiếm và bóng đen đang đánh nhau, cô nhanh chóng chui vào một bụi gai để ẩn nấp, gai nhọn xuyên qua quần áo, đâm vào người cô.
“Gai đâm không sâu, chỉ bị trầy xước ngoài da”
Lam Nguyệt kiểm tra toàn thân từ trên xuống dưới, thấy không bị chảy máy, chỗ da bị trầy xước chỉ là mấy vết đỏ nhỏ, chỉ sợ bị chảy máu sẽ thu hút sự chú ý của Diego số 2. Sau đó, cô bắt đầu quan sát bóng đen và hổ răng kiếm chiến đấu.
Động tác của bóng đen rất nhanh chóng, còn động tác của Diego số 2 thì giống của loài hổ ở hiện đại, quất mạnh đuôi bổ nhào về phía trước, tấn công bằng cách nhe hàm răng ra để cắn. Lúc Diego số 2 nhào về phía bóng đen, hắn nhanh chóng né sang một bên, mượn khoảng cách giữa các cây để né tránh. Diego số 2 không thể theo kịp được tốc độ né tránh của bóng đen, động tác của nó không nhanh nhẹn được như vậy, chỉ có xô thẳng vào cây, nhưng nó rất rõ nó không thể xô vào cây được, mỗi khi gặp cây là phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-co-hanh/1571913/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.